Sau bữa trưa, cũng chính là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất.
Mấy người bèn ngồi trong trại có bóng cây che chắn, tán gẫu những chuyện khác.
Thấy Lê Trường Quân và Đoàn Lan Khuê không có chuyện giận dỗi này kia, thấy hai người vẫn vui vẻ tình chàng ý thiếp, mấy người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất là Chung Vô Niệm.
Chung Vô Niệm thấy hai người Lê Trường Quân và Đoàn Lan Khuê vui vẻ, hắn cũng không nỡ lãng phí thời gian ở chung với Lã Ý Đình, nên nói những chủ đề mà nữ tử thích.
Bởi vì trong nhà còn có một tiểu muội, Chung Vô Niệm cũng rất yêu thương nàng ấy, mỗi lần trong Kinh có một số vật nữ tử thích, hắn cũng đều nghĩ hết biện pháp lấy được cho tiểu muội nhà mình cho nên liên quan tới chủ đề nữ tử, Chung Vô Niệm cũng nói được mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy.
Trương Đài thì không được suôn sẻ cho lắm, bởi hắn là một thẳng nam cứng ngắc, cũng chưa từng nói qua chuyện tình cảm với nữ tử nên khi đứng cùng Trương Bình có hơi luống cuống.
Bên kia ba người nam nhân Lưu Xương, Trịnh Thám, Lã Trẩu lại nhàm chán nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Giữa chừng có một ám vệ đến nói nhỏ với Lê Trường Quân điều gì đó, hắn nghe xong hơi nhíu lông mày, nói với Đoàn Lan Khuê.
"Ta phải đi xử lý một chút chuyện, nàng ở đây chờ ta nhé."
"Được, huynh cứ đi đi..."
Lê Trường Quân lén hôn lên má nàng một cái mới đứng lên, nhưng chưa kịp đi như nhớ ra điều gì đó nên dừng lại.
Đoàn Lan Khuê ngước mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.
"Sao vậy?"
Lê Trường Quân cười cười, lấy từ trong người ra một chiếc roi ngựa đưa cho nàng.
"Ta có chuẩn bị cho nàng cái này, không biết nàng có thích hay không?"
Đoàn Lan Khuê nhìn chiếc roi ngựa hắn đưa tới, roi được bện chặt bằng những sợi tơ vàng óng, tay cầm nạm ngọc, trên đó còn khảm hai chữ "Trừ Bạo."
"Cái này quá quý giá."
Đoàn Lan Khuê tuy không hiểu về mấy cái đồ dùng này, nhưng cũng có thể nhìn ra sự quý giá của chiếc roi ngựa này.
Lê Trường Quân nhéo nhéo má của nàng, nói.
"Ta tặng nó cho nàng cũng bởi vì sự quý giá của nó."
"Là sao?"
Đoàn Lan Khuê hơi nghiêng đầu hỏi.
Lê Trường Quân đặt roi vào tay nàng, nói.
"Đây là roi ngựa do phụ hoàng ta tặng cho mẫu hậu ta, khi hai người cùng nhau kề vai sát cánh trên chiến trường.
Cũng là chiếc roi ngựa phụ hoàng đặc biệt vì mẫu hậu mà làm thành.
Trên tay cầm do chính phụ hoàng tự mình khắc hai chữ trừ bạo, thể hiện quân uy, trên đánh hoàng tử hoàng tôn, dưới đánh gian thần."
Đoàn Lan Khuê nghe hắn nói liền cảm thấy chiếc roi này có chút bỏng tay.
Nhưng không chờ nàng từ chối hắn đã nói tiếp.
"Phụ hoàng của ta cũng đã từng bị mẫu hậu ta dùng roi này đánh qua.
Ta cũng từng nếm thử mùi vị nó quất lên người.
Trước khi qua đời, mẫu hậu đã đưa nó lại cho ta, nói rằng sau này khi ta có người trong lòng, muốn cưới người ấy làm thê tử, hãy đưa roi này cho người ấy.
Trước là để bảo hộ con dâu của bà không bị ai bắt nạt, sau cũng là để con dâu bà quản ta."
Đoàn Lan Khuê nghe đến đây thì khẽ cười một tiếng.
"Vậy nên?..."
Lê Trường Quân mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói với nàng.
"Ta tặng nó cho nàng chính là muốn thể hiện thành ý lớn nhất của bản thân mình."
Đoàn Lan Khuê hai mắt có chút cay cay muốn khóc, tên này mới cách đây không lâu làm nàng tức điên, vậy mà bây giờ đã làm nàng muốn ôm hắn khóc.
"Vậy là chàng đang cầu hôn với ta?"
"Đúng là như vậy, Tiểu Khuê, nàng có đồng ý nhận phần lễ vật này, gả cho ta không?"
"Được..."
Nàng nhỏ giọng đáp lời của hắn.
Lê Trường Quân cười lớn ôm lấy người vào trong ngực, nhanh như chớp hôn lên trán nàng một cái.
"Ngoan, chờ ta xử lý xong chuyện bên kia, quay trở về lại mang nàng đi ngắm cảnh nhé..."
Hắn ở trong lòng tính toán, trở về phải lập tức vào cung tìm Luân Hoà thái hậu, để bà ấy đến cửa Đoàn An Hầu phủ nói chuyện người lớn đôi bên ước định hôn sự mới được.
"Ừm..."
Nàng ở trong ngực hắn gật gật đầu một cái.
Lê Trường Quân tâm tình như nở hoa mà rời đi.
Nhưng Lê Trường Quân đi chưa lâu, trong rừng truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi.
Hộ vệ ở một bên nghỉ ngơi nghe tiếng lập tức vây