Mọi người xung quanh vốn yên lặng xem náo nhiệt, lúc này cũng phát ra một trận ồn ào.
Bọn họ không nghĩ tới Đoàn Lan Khuê vậy mà dám ra tay đánh công chúa, bọn họ có chút hối hận vì không lập tức rời đi, Lê Hoài Ân điêu ngoa ai không biết? Bây giờ ở chỗ này chịu thiệt, bọn họ đều thấy được con người chật vật của nàng ta, nếu bị nàng ta ghi nhớ, sau này cũng phải gặp xui xẻo.
"Ngươi...!Ngươi dám đánh bản công chúa! Ngươi muốn chết!"
Lê Hoài Ân đau đớn cộng thêm tức giận mà gào lớn.
Lê Thành Trung sắc mặt đen như than tiến lên.
"Dám ra tay với hoàng thất, lá gan của nàng cũng thật là lớn.
Người đâu mau bắt nàng ta lại cho ta..."
Hộ vệ nghe lệnh tiến lên, mấy người Trương Đài cũng sẵn sàng tiến lên, hộ vệ vương phủ tay để sẵn trên chuôi kiếm.
Đoàn Lan Khuê cho bọn họ một ánh mắt không cần phải xen vào.
"Vút...!Vút..."
Người vừa đưa tay đến muốn bắt nàng đã bị nàng dùng roi ngựa đánh xuống, những kẻ kia lập tức ăn đau phải rụt tay lại.
Những kẻ này cũng không thực sự dám dùng ra bản lĩnh thực sự để tấn công nàng, chỉ nghĩ muốn bắt người mà không tổn hại đến nàng mà thôi.
Bọn họ rất rõ ràng, nếu bọn họ thực sự dám ra tay với nàng, vậy thì những hộ vệ của vương phủ và mấy người Trương Đài sẽ xông lên, vậy người chịu thiệt vẫn là bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến, Đoàn Lan Khuê lại không để Tứ hoàng tử vào trong mắt như vậy.
"Để ta xem kẻ nào dám đụng đến ta..."
Nàng nhướng chân mày, ung dung cầm roi ngựa đứng ở đó.
Lê Thành Trung và Lê Hoài Ân tức giận đến tím người.
"Một cô nhi không được coi trọng bổn điện hạ coi trọng nàng mà nàng còn không biết điều như vậy, thế thì cũng đừng trách bản điện hạ không khách khí."
Nói rồi hắn phất tay với hộ vệ.
"Đưa nàng ta đi cho ta, sau đó cho người đến báo với Hầu phủ một tiếng, ta tin chắc rằng bọn họ sẽ coi đây là vinh hạnh."
Hộ vệ tiến lên, Đoàn Lan Khuê tiếp tục dùng roi ngựa đánh lui.
"Các ngươi dám! Nếu các người còn không biết điều, cố cưỡng ép ta, thì ta cũng cá chết lưới rách..."
Lê Hoài Ân cười khẩy, không cố kỵ cái gì, hô lên.
"Cái loại hạ tiện nhà ngươi cá chết lưới rách được với hoàng thất sao? Nói cho cùng cũng chỉ là chó chúng ta nuôi mà thôi."
"Vút..."
Đoàn Lan Khuê sắc mặt đen kịt, đỉnh đầu che kín mây đen, thẳng tay quất tới một roi.
"Ngươi tưởng ngươi đầu thai vào hoàng thất là hơn người hả, thấy người ta gặp ngươi hành lễ một cái lại tưởng người ta sợ ngươi, nên ngươi muốn dẫm đạp thế nào cũng được à! Hôm nay ngươi dám mắng ta một câu ta liền đánh ngươi một roi, đánh cho ngươi tỉnh lại làm người tử tế."
Lê Hoài Ân ăn đau gào lên với hộ vệ.
"Bắt nàng ta cho bản công chúa, hôm nay cho dù bất kể là ai đến đây bản công chúa cũng sẽ đánh chết con tiện nhân này, dám coi thường hoàng thất, tội phải chết."
"Vút, vút..."
Nàng ta hùng hổ quất roi ngựa đến bên này.
Đoàn Lan Khuê ánh mắt hơi tối lại, nghiêng người né qua, đánh tới roi ngựa của mình, dùng roi ngựa của mình cuốn lấy roi ngựa của Lê Hoài Ân, kéo mạnh về phía mình một cái.
Lê Hoài Ân loạng choạng đứng không vững mà ngã xuống.
"Vút...!Vút..."
Lê Hoài Ân vừa lăn xuống nàng liền quất đến cho nàng ta hai cái.
Ánh mắt lạnh băng.
Lê Hoài Ân ăn đau nhưng cũng không biết chừa, vẫn kiêu căng thách thức.
"Ngươi dám đánh ta, ta sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn, chu di tam tộc nhà ngươi."
"Để ta xem ai ở nơi này lớn tiếng muốn chu di tam tộc người khác thế?"
Lê Trường Quân đúng lúc xuất hiện, sự xuất hiện của hắn khiến cho Lê Thành Trung và Lê Hoài Ân giật mình nhìn sang, trong mắt ẩn chứa sự hoảng hốt.
"Hoàng tổ thúc..."
"Hoàng tổ thúc..."
Lê Trường Quân đến bên cạnh Đoàn Lan Khuê giúp nàng vén lọn tóc mai, ánh mắt nhìn hai đứa cháu của mình lạnh như băng.
"Từ khi nào hoàng tử, công chúa lại có thể tùy tiện ở bên ngoài ra giễu võ dương oai, tự mãn quyết định tàn sát chu di tam, cửu tộc như vậy?
Đây là muốn tạo tiếng vang, dùng hoàng quyền lạm sát dân chúng bất luận thiện ác đúng sai có phải hay không?"
"Hoàng tổ thúc...!Là, là nàng ta coi khinh hoàng thất, còn...!Còn ra tay đánh ta..."
Lê Trường Quân nhìn