Đàm Quốc và Yến Quốc lại muốn chia miếng bánh ngọt Minh Quốc, bọn chúng nghĩ chỉ cần diệt Minh Quốc, sau đó thừa thắng xông lên nghiễm nhiên chiếm luôn cả Mã Quốc mới bị Lê Trường Quân thu vào tay kia.
Lúc này Đàm Quốc và Yến Quốc bắt tay dùng chiêu trò ly dán, kích động các hoàng tử tạo phản.
Những hoàng tử này dã tâm bừng bừng, ngu ngốc nghĩ rằng, khi mình có sự trợ giúp thì có thể dễ dàng ép vua thoái vị, dù sao thì người bọn họ e dè nhất là Lê Trường Quân hiện tại ở tận Mã Quốc xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần, chờ cho Lê Trường Quân trở về thì mình đã hoàn thành đại nghiệp rồi, lúc đó mình là hoàng đế, Lê Trường Quân chỉ là quân thần thì chỉ có thể nghe theo mình.
Bọn chúng tự mình thêu dệt lên mộng đẹp, sau đó không e dè bắt đầu tập trung lực lượng.
Đoàn Lan Khuê bắt mạch cho hoàng đế, nhìn ông ta đầy sự thương hại.
Ai nói làm đế vương rất tốt, nhìn người này mà xem, sắp bị mấy nhi tử của hắn đem đi bóp gỏi sống luôn rồi.
Nội chiến Minh Quốc nổ ra, Lưu Xương ngồi lắc chân trên đại xe ngựa.
"Thật là, nói không sai một chút nào cả, mấy kẻ kia rất biết tranh thủ đấy chứ!"
Lê Trường Quân tựa đầu ngả người ra đằng sau, giọng điệu chẳng mấy quan tâm.
"Ba phía đánh tới, thù trong giặc ngoài, ta lần này dứt khoát một phát giải quyết luôn một lần cho gọn, ta muốn cưới thê tử ôm hài tử rồi!"
"Xùy..."
Lưu Xương bĩu môi đầy khinh thường nhìn hắn.
Nhìn xem cái kẻ tự mãn này, giăng lưới xong chờ con mồi xa lưới mới tự mãn làm sao.
Sau khi đánh chiếm thành công Mã Quốc, ai cũng nghĩ Lê Trường Quân sẽ phải ở lại Mã Quốc để ổn định tình hình, không thể nào phân thân trở về ngay lập tức được.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ đến, Lê Trường Quân hành động không theo lẽ thường, hắn trước khi tấn công muốn thôn tính Mã Quốc đã tính toán lên kế hoạch sắp xếp hết thảy mọi chuyện.
Không hề ngoa khi nói rằng Lê Trường Quân là người đi một bước tính mười bước, đường lui, đường tiến, rủi do, điều xấu nhất hắn đều phòng ngừa chặt chẽ.
Khi đại sự vừa thành, hắn chỉ mất thời gian 10 ngày để đưa tất cả mọi thứ vào quỹ đạo, còn lại giao cho thân tín của mình sắp xếp, còn hắn và Lưu Xương cải trang trở về, vì để tránh đi tai mắt của những kẻ kia hắn không vào bất cứ trạm dịch nào để nghỉ ngơi cả, cưỡi ngựa mệt, cần nghỉ ngơi thì sẽ chuyển sang dùng xe ngựa, ở trên xe ngựa ăn lương khô và ngủ nghỉ, ngày đêm đi đường như thế thời gian trở về rút ngắn đi rất nhiều.
"Này, thế cái người sống chết theo ngươi trở về kia...!Cửu gia, ngài định sắp xếp thế nào vậy?"
Lê Trường Quân day day trán.
"Ta để bọn họ ở biệt viện thành đông trước, chờ xử lý xong việc sẽ tính sau."
.....
Nơi Lê Trường Quân trở về không phải ở đâu khác mà chính là Mộng Điệp Sơn Trang.
Đoàn Lan Khuê đang cặm cụi tính toán sổ sách, bất ngờ bị người ôm từ phía đằng sau.
"Vút..."
Roi ngựa đánh tới, Lê Trường Quân bắt được, ôm lấy người và trong ngực.
"Phản xạ thật tốt..."
Đoàn Lan Khuê bĩu bĩu môi đỏ.
"Huynh người toàn mùi bụi đường bẩn chết đi được."
Lê Trường Quân hôn lên má nàng một cái, lại nhéo má nàng.
"Ta nhớ nàng đến mất ăn mất ngủ, mà nàng đối với ta lại vô tâm như vậy."
Đoàn Lan Khuê liếc xéo hắn một cái đầy ghét bỏ.
"Có nhớ nhung cái gì thì cũng phải đi tắm cho sạch sẽ trước đã chứ."
Lê Trường Quân hôn má nàng một cái rồi mới đi tắm rửa.
Chờ hắn quay trở về Đoàn Lan Khuê đã chờ sẵn bên mâm cơm thịnh soạn.
Thấy hắn đi tới nàng mỉm cười nói.
"Lại đây đi, ta đã chuẩn bị cơm tẩy trần cho huynh này."
"Tiểu Khuê là tốt nhất..."
Lê Trường Quân vui vẻ ngồi vào ăn cơm.
Hai người cùng nhau ăn cơm xong cùng nhau đi dạo.
Lê Trường Quân nắm tay Đoàn Lan Khuê kể cho nàng quá trình mình đã làm để thâu tóm Mã Quốc.
Đoàn Lan Khuê yên lặng ở bên cạnh nghe hắn kể vô cùng chăm chú.
"Nếu bọn họ đoàn kết lại thì có lẽ đã không có kết cục diệt vong này rồi!"
Đoàn Lan Khuê khẽ thở dài, ở thời nào cũng vậy, lĩnh vực nào cũng thế, đoàn kết