Lê Trường Quân tập kích bất ngờ khiến Đàm Quốc và Yến Quốc toàn quân gần như bị diệt, điều này là một đả kích, một sự sỉ nhục vô cùng lớn với hai cường quốc kia, bọn họ lập tức huy động quân đội của mình muốn tập trung lực lượng đánh cho Minh Quốc không kịp trở tay.
Bọn chúng nghĩ, Lê Trường Quân có giỏi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể có ba đầu sáu tay vừa bình ổn nội chiến, khống chế Mã Quốc còn có thể có tinh lực đấu lại hùng binh của bọn chúng.
Chiến tranh cục bộ, mọi đối thủ đều dốc toàn lực chính thức bắt đầu.
Lê Trường Quân cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, Đoàn Lan Khuê cưỡi Bạch Mã Hồng, hai người đứng trước quân địch, bình tĩnh ung dung.
Tướng quân dẫn đầu quân đội Đàm Quốc chính là hoàng đế của bọn chúng Hán Văn Tình, trợ thủ của hắn là hai nhi tử, tam hoàng tử Hán Văn Ung, ngũ hoàng tử Hán Văn Chung.
Hán Văn Ung chính là người cai quản Lâu Điện Đàm Quốc tại Minh Quốc, hắn nhìn Lê Trường Quân cười châm chọc.
"Ây ây...!Cửu vương gia, ta biết các cháu trai vô dụng của ngươi đều không thể dùng được, ngươi không có trợ thủ tốt, nhưng cũng không nên làm càn ôm mỹ nữ ra trận tú ân ái như vậy chứ, đến khi các người thua, ngươi chết rồi còn kéo theo nàng thì thật quá đáng thương..."
Lê Trường Quân hôn lên má Đoàn Lan Khuê một cái.
"Ta dám mang nàng theo chính là không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thua."
"Mạnh miệng như vậy? Tốt..."
Hoàng đế Đàm Quốc cười lớn một tiếng, tay giơ lên, quân lính phía sau vào thế sẵn sàng chiến đấu.
"Giết..."
Hoàng đế Đàm Quốc vẫy tay hạ lệnh.
Bên này Lê Trường Quân cũng hạ lệnh quân mình xông lên nghênh chiến.
Hai quân lao vào nhau, vó ngựa xông tới bụi tung bay mù mịt, tiếng la hét, đao kiếm lao vào nhau vang lên những âm thanh chát chúa.
Nhưng Lê Trường Quân có sự chuẩn bị từ trước, nên thời điểm hai quân giao chiến, bên Minh Quốc nhanh chóng chiếm được thế cao hơn một chút.
Lê Trường Quân, Trương Đài đều thiện chiến, hai bọn họ mang theo phó tướng ở trong vòng tuyến quân địch thoải mái chém giết...
Lê Trường Quân nheo mắt nhìn hoàng đế Đàm Quốc, tay nâng lên cung tên.
"Bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này ai cũng hiểu rõ."
"Vút..."
Liên tiếp ba mũi tên bắn tới hoàng đế Đàm Quốc.
Hoàng đế Đàm Quốc cũng không phải kẻ ăn chay, hắn hoàn hảo né tránh mấy mũi tên này, đồng thời cũng đáp trả lại cho Lê Trường Quân mấy mũi tên khác.
Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ đến, động tác Lê Trường Quân làm ra chỉ là giả để khiêu khích hắn mà thôi, khi hắn giơ cung tên lên, tập trung bắn tên tới Lê Trường Quân thì Đoàn Lan Khuê vẫn luôn tỏ ra vô hại ở bên này lại nhẹ nhàng bắn đến mấy kim châm tẩm thuốc.
"Ưm..."
Hoàng đế Đàm Quốc phản ứng rất nhanh, có thể tránh đi mấy kim châm liền nhưng do bị bất ngờ, nên hắn vẫn trúng một châm, mà Đoàn Lan Khuê cũng chỉ cần có thế là đủ.
Hoàng đế Đàm Quốc trúng chiêu lập tức có thái y theo sát chăm sóc cho hắn.
Lúc này Tam hoàng tử Hán Văn Ung tiếp nhận việc chỉ huy quân.
Hán Văn Ung tự tin ngẩng cao đầu bắn lên pháo hiệu.
"Bùm...!Bùm...!Bùm..."
Pháo hiệu bắn lên ba dải ánh sáng, bên Đàm Quốc một chiếc xe ngựa đỏ từ từ xuất hiện ở vị trí trung tâm, nắp xe từ từ mở ra, một nữ tử tung người nhảy lên, xung quanh binh lính tạo thành một vòng tròn bảo vệ chặt chẽ.
"Bọn chúng lần này là dốc toàn bộ vốn liếng, ngay cả thánh nữ cũng mang tới đây rồi!"
Đoàn Lan Khuê nhìn nữ tử xinh đẹp mỹ miều, yểu điệu ở xa, thấy nàng ta đang bắt đầu nhảy múa một vũ điệu gì đó.
Xung quanh gió lạnh thổi lên, có tiếng côn trùng ù ù bay đến.
"Là vạn cổ trùng..."
Trương Đài hốt hoảng hô lớn.
"Vạn cổ trùng..."
Đoàn Lan Khuê cảm thấy cổ mẫu trong người mình bắt đầu không an phận.
Biết được tính nghiêm trọng của đòn tấn công này, Lê Trường Quân lập tức cho đánh trống lui quân, nhưng tốc độ của những cổ trùng kia lao đến rất nhanh.
Quân lính Minh Quốc bị cổ trùng tấn công ngã xuống chồng chất lên nhau, tình hình vô cùng nguy cấp.
"Đây là vạn cổ trùng, ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó, Cưu Vương gia..."
Hán Văn Ung đắc ý cười lớn.
Đằng sau hắn thánh nữ kia vẫn đang nhảy múa, trên khoé môi đặt một ống sáo nhỏ đang liên