Trì Lập Đông có hơi kinh ngạc nói: “Cái gì món ăn trời ban cơ, chỉ là câu nói đùa thôi. Không đúng, cậu nghe thấy nó từ đâu thế?”
Khóe môi Hạ Nhạc nhếch lên ý châm chọc rõ ràng: “Xem ra anh vẫn không biết bản thân mình nổi tiếng thế nào nhỉ? Anh có biết bây giờ trên Blued* có bao nhiêu người dùng ảnh của anh làm ảnh đại diện không?”
*Blued: một trang MXH gayTrì Lập Đông có hơi ngượng, “tiếng tăm” của hắn gà bay chó sủa, thật sự rất thê thảm. Hắn cũng không biết ảnh của chính mình lại được người khác đặt làm hình đại diện, trong điện thoại của hắn cũng không có cài đặt Blued, nhưng lại rất bất ngờ: “Hạ Nhạc, cậu dùng Blued sao?”
Vẻ mặt Hạ Nhạc thẳng thắn vô từ nói: “Tôi cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lý chứ.”
Trì Lập Đông nói không nên lời, Hạ Nhạc sớm đã không còn là cậu sinh viên ngây thơ hai mươi tuổi nữa rồi.
Hạ Nhạc nói: “Thế nào? Anh có hứng thú không?”
Trì Lập Đông: “…Cái gì?”
Hạ Nhạc nhanh gọn dứt khoát: “Lên giường với tôi.”
Trì Lập Đông lúng túng nói: “Cậu đừng nói đùa nữa.”
Hạ Nhạc nhướn mày nói: “Anh cho rằng giao tình giữa chúng ta có thể nói đùa sao?”
Trì Lập Đông lắc đầu nói: “Càng không thể có giao tình lên giường được.”
Hạ Nhạc lại lần nữa không kiên nhẫn mà nói: “Trì Lập Đông, anh đừng cho rằng tôi vẫn còn hứng thú với anh, chẳng qua tôi chỉ tò mò tên tuổi của anh dựa vào đâu mà chấn động cả thủ đô thôi.” Ngừng lại vài giây rồi lại nói tiếp: “Nếu như nhớ không nhầm thì năm đó anh thật sự chẳng có gì đặc sắc cả.”
Nhắc tới năm đó, một từ phản bác lại Trì Lập Đông cũng không nói nên lời. Không phải là hắn thật sự không có gì đặc sắc, mà cho dù thật sự hắn có gì đó rất đặc sắc thì chẳng lẽ hắn còn mặt mũi để nói hay sao?
Hạ Nhạc xắn cổ tay áo lên tự múc cho mình một bát canh nhỏ rồi mới nói: “Vừa nãy có phải anh nói là cho dù tôi có yêu cầu gì anh cũng sẽ cố gắng hết sức làm đúng không?”
Trì Lập Đông: “…Đúng.”
Hạ Nhạc nói: “Ăn cơm xong theo tôi tới khách sạn.”
Trì Lập Đông bắt đầu thấy hối hận bản thân mình nói chuyện quá kiêu ngạo.
Hắn biết Hạ Nhạc hẹn gặp mặt hắn không thể nào là vì ôn lại chuyện xưa. Năm đó là hắn rất có lỗi với Hạ Nhạc, hắn nói ra hứa hẹn chịu lỗi thế này là hy vọng Hạ Nhạc đánh hắn, mắng hắn, sỉ nhục hắn, chà đạp lên lòng tự tôn của hắn, cho dù thế nào cũng đều được, tất cả hắn đều có thể nhận, chỉ cần Hạ Nhạc vui vẻ là được.
Nhưng mà cho dù thế nào cũng không thể ngờ được Hạ Nhạc lại muốn lên giường với hắn.
Lúc bọn họ ở bên nhau, đều đang trong độ tuổi hormone tiết ra rất nhanh, đối với nhiệt huyết của một số việc gần như là cuồng nhiệt, đặc biệt là đoạn thời gian mới bắt đầu nếm thử trái cấm, hầu như từng giây từng phút đều nhớ tới cơ thể của đối phương, Trì Lập Đông thậm chí còn bởi vì thế nên có một lần còn nghi ngờ bản thân mình thực sự yêu Hạ Nhạc.
Bây giờ hắn đã ba mươi lăm tuổi rồi, sẽ không mất phương hướng sa vào lưới tình và tình dục nữa. Hắn biết rõ hắn không yêu Hạ Nhạc, hắn chỉ có hổ thẹn với Hạ Nhạc thôi.
Hạ Nhạc thì khác. Hạ Nhạc có yêu hắn, còn có thể không hoàn toàn là quá khứ.
Hắn không thể lại phát sinh quan hệ với Hạ Nhạc trong loại tình huống này được.
Hạ Nhạc ăn xong, lấy khăn lau khóe môi.
Trì Lập Đông cũng buông đũa xuống.
Hạ Nhạc nói:
“Đi thôi.”, sau đó làm ra vẻ muốn đứng dậy.
Trì Lập Đông giơ tay ra hiệu ngồi xuống rồi nói: “Cậu ngồi xuống đi, tôi có lời muốn nói.”
Hạ Nhạc không để ý hắn đã đứng dậy, vừa cài cúc áo vừa nói: “Nói nhiều thế làm gì? Để trên đường rồi nói.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc tới Bắc Kinh công tác, bên hợp tác có chuẩn bị tài xế và xe riêng cho cậu, nhưng bây giờ không phải thời gian làm việc, lại là cuộc hẹn cá nhân.
Trì Lập Đông lái xe đi tới dừng trước mặt cậu.
Cậu nhìn Trì Lập Đông qua cửa sổ ghế phó lái, không ngồi ghế phó lái mà kéo cửa sau ngồi xuống ghế đằng sau.
Trì Lập Đông giẫm lên chân ga.
Lần này cậu ở Bắc Kinh bao lâu? Trì Lập Đông hỏi.
Hạ Nhạc nói: “Không biết nữa, thảo luận một hạng mục tài trợ phải xem tiến độ. Anh không cần vòng vo, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng.”
Trì Lập Đông nhìn cậu từ gương chiếu hậu nói: “Tôi đưa cậu tới cửa khách sạn rồi đi.”
Cậu bỗng nhiên ngẩng mắt lên, tầm mắt hai người chạm nhau qua gương chiếu hậu. Ánh mắt của cậu quá mức sắc bén, Trì Lập Đông không hiểu sao chột dạ, chỉ liếc mắt một cái đã vội vàng đưa mắt nhìn thẳng.
Hạ Nhạc nói: “Anh có ý gì?”
Trì Lập Đông nói: “Chính là… Hạ Nhạc, chúng ta vẫn là nên làm bạn bè bình thường thôi.”
Đột nhiên Hạ Nhạc tức giận: “Anh đủ rồi đấy Trì Lập Đông!”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc không nén được cơn giận nói: “Lúc tôi xem anh là bạn, anh lại nghĩ mọi cách lừa tôi lên giường! Bây giờ tôi muốn lên giường, anh lại nói làm bạn bè!”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc dùng một cước đá vào phía sau ghế lái: “Anh rốt cuộc còn trái tim không hả?”
Trì Lập Đông có, không những có mà lúc này còn trống rỗng tới sắp chết rồi.
Hạ Nhạc có lẽ tự cảm giác được mình lỡ lời, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cuối cùng cũng tới khách sạn.
Trì Lập Đông dừng xe trước cửa.
Hạ Nhạc không đợi nhân viên gác cửa tới đã tự mình đẩy cửa đi xuống xe.
Trì Lập Đông cũng xuống xe gọi cậu: “Hạ Nhạc…”
Hạ Nhạc lạnh mặt nhắm mắt bịt tai với tiếng gọi của Trì Lập Đông, chân bước rất nhanh cũng không thèm quay đầu lại mà đi qua cửa xoay vào đại sảnh.
Nhìn tới khi không còn thấy bóng dáng của cậu, Trì Lập Đông mới lên xe rời đi.
Về đến nhà bà Trì đuổi theo hỏi: “Có nhờ bạn giới thiệu bạn gái cho không đấy?”
Trì Lập Đông trả lời qua loa vài câu, giả bộ ngáp rồi nói mệt, bà Trì mới tha cho hắn.
Hắn lại lăn qua lộn lại không ngủ được.
Thật không ngờ, Hạ Nhạc vậy mà tình cảm sâu đậm như vậy.