Thằng nhóc Hồng Kông ở phòng bệnh đơn, đang khoanh chân ngồi trên giường chơi điện thoại. Nhìn thấy Hạ Nhạc đi vào thì lộ ra sự vui vẻ, nhưng sau lại nhìn thấy Trì Lập Đông ở cửa thì vẻ mặt ngay lập tức trùng xuống.
Trì Lập Đông không đi vào mà đứng ngoài cửa nhìn.
Hạ Nhạc cầm sổ bệnh lý, nhìn một lúc rồi nói bằng tiếng Quảng Đông: “Cũng may là không có chuyện gì, cái người đụng xe với cậu đâu?”
Thằng nhóc Hồng Kông: “Liên quan gì đến anh, anh đi đi!”
Hạ Nhạc đặt sổ bệnh lý xuống nói: “Anh cậu sắp tới rồi đấy.”
Vẻ mặt thằng nhóc Hồng Kông thay đổi nói: “Ai cho anh nói với anh ấy chứ?”
Hạ Nhạc nói: “Đợi cậu ấy tới thì tôi đi, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đứng ở cửa, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Thằng nhóc Hồng Kông căm giận mà nằm xuống, kéo chăn che cả đầu.
Hạ Nhạc ra ngoài đóng cửa lại.
Trì Lập Đông nói: “Nhìn sinh khí dồi dào như thế thì hẳn là không có vấn đề gì lớn nhỉ?”
Hạ Nhạc bất đắc dĩ nói: “Não chấn động nhẹ, ở lại bệnh viện quan sát một đêm nên là không nghiêm trọng lắm.”
Cậu nhìn đông hồ nói: “Đợi anh cậu ấy đến thì ít nhất cũng phải một tiếng nữa. Anh ở đây cũng em hay là về trước?”
Trì Lập Đông nói: “Đương nhiên là ở cùng em rồi, em ở đây một mình cũng có gì vui đâu.”
Mắt Hạ Nhạc nhìn hắn nói: “Sao lại không vui được? Chờ anh đi rồi, em sẽ nhân cơ hội tốt này trêu đùa tỉnh cảm của em trai.”
Trì Lập Đông nặng nề nói: “Không được, chỉ muốn em chơi đùa anh thôi.”
Hạ Nhạc cười thành tiếng.
Điều hòa trong bệnh viện mở vừa đủ, nhiệt độ hơi cao.
Trì Lập Đông tới máy bán hàng tự động mua hai chai nước uống, đưa cho Hạ Nhạc một chai.
Hai người ngồi xuống ghế dài trước cửa phòng bệnh, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Trì Lập Đông hỏi: “Anh trai cậu ta là đồng nghiệp cũ của em ở Hồng Kông à?”
Hạ Nhạc nói: “Không phải, là bạn cùng phòng của em ở Hồng Kông, cùng sống với nhau dưới một mái nhà khoảng hơn hai năm.”
Trì Lập Đông nhớ ra nói: “Cái người mà dạy em nấu ăn đấy à?”
Hạ Nhạc gật đầu nói: “Còn là giáo viên tiếng Quảng Đông của em, con người rất tốt, là người bạn tốt nhất của em ở Hồng Kông.”
Trì Lập Đông nửa đùa nửa thật nói: “Nói như vậy thì người anh nên cảnh giác không phải
em trai mà là anh trai nhỉ.”
Hạ Nhạc cười nói: “Còn không để yên à? Anh trai là thẳng.”
Một tiếng sau. Anh trai của thằng nhóc Hồng Kông cũng tới. Có phải là thằng hay không thì Trì Lập Đông cũng không nhìn ra.
Nhưng mà người này… có hơi tế nhị.
Dáng vẻ rất giộng cậu em trai ở trong phòng bệnh, nhưng cách ăn diện cho tới khí chất giọng nói đã cho Trì Lập Đông có cảm giác, sống động hệt như sao chép Hạ Nhạc ra vậy.
Tình cảm của anh ta và Hạ Nhạc nhìn có vẻ rất tốt.
Anh ta ôm Hạ Nhạc rất vui vẻ mà gọi tên tiếng Anh của Hạ Nhạc: “Xa-vier, thật sự rất nhớ cậu.”
Hạ Nhạc cũng rất vui, kéo Trì Lập Đông giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi.”
Lại giới thiệu đối phương: “Đây là Liên Dã, Noah.”
Liên Dã giơ tay, vẻ tươi cười khắp mặt nói: “Ngài Trì, sớm đã nghe Xavier từng nói về anh, thật vinh hạnh có thể gặp được anh.”
Trì Lập Đông bắt tay với anh ta nói: “Tôi cũng nghe cậu ấy nói về anh, nói anh nấu cơm rất ngon, còn dạy cậy ấy nói tiếng Quảng Đông. Tiếng phổ thông của ngài Liên Dã tốt thật đấy.”
Tốt hơn em trai của anh ta nhiều, chỉ là vẫn có giọng Hồng Kông, phát âm cơ bản đều rất chuẩn. Liên Dã đắc ý nói: “Tôi từng học hai năm ở Bắc Kinh. Gọi tôi là Liên Dã hay Noah đều được, không cần khách sáo.”
Trì Lập Đông vẫn khách sáo cười. Vẻ mặt đắc ý trên mặt Liên Dạ cũng giống Hạ Nhạc cực kỳ.
Đi vào trong phòng bệnh, Liên Dã không kìm được mà mắng cậu em té tát, cậu em ở trong chăn chỉ lộ ra cái mặt, mới đầu còn cãi lại, nhưng khi nghe thấy Liên Dã nói phải “đóng băng thẻ của em” thì một tiếng cũng không nói.
Trì Lập Đông trong lòng thấy vi diệu tới cực đỉnh.
Dáng vẻ tức giận của Liên Dã giống hệt phiên bản của Hạ Nhạc vậy.