Trì Lập Đông lập tức bò dậy đi tìm Hạ Nhạc.
Vương Tề đã gọi điện cho 120, nhìn thấy hắn muốn di chuyển thì gấp gáp hỏi: “Cậu muốn làm cái gì? Đừng có động đậy lung tung.”
Trì Lập Đông cảm thấy bản thân bị thương không nặng nói: “Tôi tìm người, có một người bạn cũng ở đây.”
Hắn vịn vào vách tưởng ở cửa thang máy, hô thật to vào chỗ trống trải của bãi đỗ xe: “Hạ Nhạc!”
Hắn dùng sức, cho rằng là tiếng hô lớn, nhưng âm thanh phát ra lại không lớn như mình tưởng tượng như thế, hắn vừa mới nôn ra máu, không phải cho rằng lông tóc bản thân không bị thương.
Vương Tề hỏi: “Bạn bè gì ở đây?”
Trì Lập Đông không nghe thấy, tận lực hô to ra bên ngoài thang máy: “Hạ Nhạc! Hạ Nhạc!”
Trái tim hắn đập liên tục, cả người rơi vào hoảng sợ.
Cũng may Lý Đường đưa người tới đây, rất nhanh đã tìm được Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc gục ở bên cạnh xe của Trì Lập Đông, rơi vào hôn mê.
Trì Lập Đông sợ trên người cậu có vết thương, không dám động vào cậu, gọi tên cậu.
Cậu tỉnh lại “a” một tiếng, đau đớn mà đặt tay trên đầu.
Trì Lập Đông khẩn trương nói: “Đầu bị đau sao? Những chỗ khác có bị thương không?”
Hạ Nhạc nói: “Không có, chỉ có đầu bị đồ gì đập phải thôi.”
Trì Lập Đông chậm rãi dìu cậu đứng dậy.
Vương Tề vốn ở bên cạnh muốn giúp một tay, Lý Đường gọi hắn: “Vương Tề, cậu tới nói cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra đi.”
Hắn đồng ý: “Tới đây!”
Hạ Nhạc cũng nhìn hắn, vẻ mặt bị khựng lại.
Hắn gật đầu với Hạ Nhạc một cái rồi đi tới bên của Lý Đường.
Trì Lập Đông thấy phía trước trán Hạ Nhạc bị đụng tới nổi lên một cục, cũng may là không bị chảy máu, trong lòng còn sợ hãi nói: “Đợi chút nữa phải chụp phim xem thế nào.”
Hạ Nhạc hỏi hắn: “Trao giải xong rồi à?”
Trì Lập Đông tức giận nói: “Còn có tâm trạng hỏi cái này à? Em gặp người nào thế?”
Lúc này Hạ Nhạc mới nhìn thấy quần áo thể thao của Trì Lập Đông có vết máu nhạt, kinh hãi nói: “Anh bị thương à?”
Trì Lập Đông nói: “Anh không sao, em xem đi, anh còn chạy nhảy được mà.” Để chứng minh bản thân không sao, hắn còn nhảy nhót hai cái.
Hạ Nhạc đỡ trán nói: “Anh ngốc chết đi được, em đau đầu, anh đừng có chọc em cười.”
Trì Lập Đông vội dừng lại, kỳ thực bây giờ hắn chạy nhảy hơi phải cố gắng.
120 và 110 trước sau cùng tới.
Mấy người không gấp đi tới bệnh viện trước mà nhanh chóng miêu tả vụ án ở hiện trường một lần.
Sự việc bên Trì Lập Đông và Vương Tề nguy hiểm đáng sợ lại ngắn ngủi, biển số xe Van ngược lại không nhìn rõ, nhưng mà cũng có khả năng chỉ là biển giả, lái xe đội mũ và đeo khẩu trang không thấy được mặt.
Hạ Nhạc sau khi đỗ xe xong xuôi, từ xa nhìn thấy bên cạnh xe của Trì Lập Đông có người, giống như lén lút nhìn vào trong xe, cậu cảm thấy kì lạ nên tiến lại gần để kiểm tra, đi tới gần thì người kia không thấy đâu nữa. Lúc cậu đang định rời đi thì bị tập kích, cậu chưa kịp nhìn mặt đối phương đã bị đánh hôn mê rồi.
Hai người Trì Lập Đông và Hạ Nhạc cần phải đi làm kiểm tra, Hạ Nhạc lên xe cấp cứu trước, Trì Lập Đông đang muốn đi lên thì Lý Đường chạy tới, ở dưới xe nói: “Hai người tới đó trước đi, tôi sẽ tới bệnh viện thăm hai người sau.”
Hạ Nhạc không nói gì.
Trì Lập Đông nói: “Cậu muốn đi làm gì?”
Lý Đường nói: “Tôi là người Triều Dương, có chuyện phải báo cáo với chú cảnh sát.”
Trên đường đi tới bệnh viện, Trì Lập Đông cởi áo, để người trần, y tá giúp hắn xử lý miệng vết thương ở bả vai và phía sau lưng, lúc bị xe Van đâm vào thang máy, bản thân hắn cảm thấy không nghiêm trọng lắm, cho rằng chỉ bị trầy da một chút thôi.
Nhưng đúng là mấy miệng vết thương này bị đụng phải tới mức tụ máu bầm thành một mảng, nhìn rất kinh khủng.
Y tá trẻ kia vừa xử lý vừa căng thẳng: “Trời ạ, nếu đau thì anh nhất định phải nói đấy nhé, tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút.”
Trì Lập Đông ngược lại lừa cô ấy: “Không sao, cô cứ xử lý thế nào cũng được, tôi có thể chịu đau được.”
Hạ Nhạc vừa lên xe cũng đã bị Trì Lập Đông và y tá yêu cầu nằm xuống giường cấp cứu, không thể không nằm xuống được. Lúc này nghiêng mặt nhìn Trì Lập Đông tầm mắt do dự rơi trên người hắn, cuối cùng quay lại trên mặt hắn.
Trì Lập Đông lập tức khoa trương giả vờ làm trò hề với cậu
Cậu miễn cưỡng cười một cái.
Đến bệnh viện, người Lý Đường phái cũng đã tới rồi, chạy trước chạy sau giúp hai người Trì Hạ nộp phí nhận hóa đơn.
Trì Lập Đông chụp X quang, Hạ Nhạc chụp CT não.
Hạ Nhạc quan sát không thấy
bị tụ máu ở bên trong, cũng không có triệu chứng chấn động não choáng váng đầu hay buồn nôn, nghỉ ngơi cho tốt, chờ cái vết sưng trên trán tiêu tan thì không sao nữa.
Lúc ấy Trì Lập Đông bị đâm phải nên giãn phế quản ngắn, mới bị ho ra máu, tuy rằng bác sĩ đề nghị hắn nhập viện quan sát vài ngày, có lẽ vấn đề cũng không lớn lắm, đều là ngoại thương thôi.
Trong cái rủi lại có cái may đều không sao.
Người của Lý Đường giúp Trì Lập Đông làm xong thủ tục nhập viện, lại còn mua một bó hoa tươi và một giỏ hoa quả lớn đưa tới phòng đơn, mới rời đi.
Trì Lập Đông thay đồ bệnh nhân, đã là số lớn rồi, tay áo và ống quần vẫn còn ngắn một đoạn.
Hắn thấy bản thân có hơi buồn cười, cố ý đi qua đi lại trước mặt Hạ nhạc, muốn đùa Hạ Nhạc cười.
Hạ Nhạc phụng phịu nói: “Em trở về lấy quần áo ngủ cho anh, tiện lấy thêm vài đồ dùng khác nữa.”
Trì Lập Đông vội nói: “Đừng, em mau lên giường nằm một lát đi, bác sĩ bảo em nghỉ ngơi cho tốt vào mà.”
Hạ Nhạc buồn cười nói: “Người nằm viện là anh cũng không phải em.”
Trì Lập Đông nói: “Vốn dĩ anh không cần nhập viện, em bắt anh nằm viện mà.”
Hạ Nhạc gào lên với hắn: “Còn không nhập viện! Anh nhìn xem anh bị thương thành cái dạng gì rồi hả?”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn kéo tay áo của Hạ Nhạc qua lại nói: “Anh thật sự không đau mà.”
Hạ Nhạc nói: “Ai quan tâm anh có đau hay không chứ?”
Trì Lập Đông sát lại gần cậu, hôn nhẹ vào bờ môi cậu, còn lè lưỡi làm xấu.
Hạ Nhạc mắng hắn: “Đáng ghét.”
Bản thân Trì Lập Đông cảm thấy được mình rất buồn cười thì cười hi hi.
Hạ Nhạc không nói cũng cười.
Trì Lập Đông hôn cậu, lần này hôn lâu hơn, hôn tới mức không dừng lại được.
Thi đấu nửa tháng, Trì Lập Đông gần như cũng cấm dục nửa tháng rồi.
Hắn khóa trái cửa phòng bệnh lại.
Hạ Nhạc sợ chạm vào vết thương của hắn nên rất cẩn thận. Nhưng hắn chẳng thèm để ý, tư thế hào hùng đấu đá lung tung.
Khi muộn hơn chút, Hạ Nhạc đang ngủ trên giường bệnh.
Trì Lập Đông trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Lý Đường, nói kết quả kiểm tra, Lý Đường đã nghe thuộc hạ nói rồi, tỏ vẻ yên tâm.
“Bọn tôi đi một lúc, cậu báo cáo tình huống gì?” Trì Lập Đông hỏi: “Cậu làm sao biết có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia của Lý Đường căm hận nói: “Thì trước khi trận đấu bắt đầu, đàn em gọi điện cho tôi, nói mấy ngày trước có một quản lý cá cược ở phòng tập quyền anh thấy được tên họ Triệu ở Thiên Tân kia, thì liền dựa theo lời dặn mà báo cảnh sát, kết quả cảnh sát mò tới chỗ ở của hắn, lúc bắt đi, mũi thằng cháu trai thính như chó, chạy rồi không bắt được. Buổi tối hôm qua hắn ta tìm được quản lý báo cáo hắn kia, đánh người tới nửa sống nửa chết. Hỏi ra là chúng ta đang tìm hắn. Đàn em gọi điện cho tôi, chính là sợ hắn ta tức nước vỡ bờ, tôi định sau này nhắc nhở cậu chú ý một chút, không nghĩ tới hắn dám đến sân vận động tìm cậu gây phiền phức.”
Trì Lập Đông hỗn loạn nói: “Tôi nghe Hạ Nhạc nói lén lút bên cạnh xe tôi thì đoán được là hắn ta. Hắn chắc là không đoán được rõ ràng, coi Vương Tề là tôi rồi, suýt thì liên lụy Vương Tề.”
Lý Đường nói: “À, vừa nãy cậu đi rồi, Vương Tề hỏi tôi Hạ Nhạc là gì của cậu đấy, tôi cũng không dám nói sự thật.”
Trì Lập Đông nói: “Khi nào trở về tôi sẽ tự mình nói với hắn.”