Trì Lập Đông cũng không hoàn toàn chậm chạp, chưa tới vài ngày hắn đã phát hiện được sự thay đổi giữa Lý Đường và Hạ Nhạc.
Từ trước hai người này đều không thích lẫn nhau, gặp mặt luôn rất lạnh lùng, có khi quá mức nhạt nhẽo, còn cần hắn ở giữa điều chỉnh bầu không khí. Bây giờ hai người như đạt tới sự ăn ý nào đó hay cùng chung nhận thức gì đó, mặc dù vẫn chưa nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng cũng không hiểu sao thân quen hơn nhiều rồi.
Hắn nhẹ nhàng hỏi Hạ Nhạc: “Em có thay đổi với Lý Đường rồi à?”
Hạ Nhạc nói: “Anh nằm viện mấy ngày, hắn ta đối xử với anh rất tốt.”
Hóa ra là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Trì Lập Đông không khỏi thích chí.
(*) Nguyên văn là (美滋滋): chỉ những người có chuyện cao hứng nên vẻ mặt rất đắc ý, vui vẻ. (nguồn wp)
Sự bành trường gần đây của hắn tới mức ngay cả hắn cũng cảm thấy thẹn.
Có lúc hắn cũng nghĩ, trong mối quan hệ yêu đương này có thể không phải là một hiện tượng tốt.
Nhưng rất nhanh hắn đã đặt gian nan khổ cực ra sau đầu, có liên quan gì đâu chứ? Hạ Nhạc yêu hắn như vậy, hắn bành trướng cũng là điều nên làm.
Trước kia giám đốc Triệu từng làm cảnh sát điều tra, dùng kỹ thuật bảo vệ nhân dân để trốn đông trốn tây, xảo quyệt mà cáo già, công việc bắt giữ gần như không có tiến triển gì.
Nhưng mà hắn là một tay cờ bạc điên cuồng.
Sau khi sự kiện ở bãi đỗ xe đã trôi qua một tuần, một lần hành động đập tan sòng bài ngầm, ngoại trừ nhà chủ ra thì bắt được một đám đánh bạc, lúc kiểm tra đối chiếu chứng minh nhân dân, trong lúc vô tình phát hiện được giám đốc Triệu dùng căn cước giả mạo của người khác. Đúng là đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, không tốn sức lại tìm ra.
Trì Lập Đông bị gọi tời hỗ trợ điều tra.
Vương Tề là người làm chứng nên cũng tới.
Từ cục cảnh sát đi ra, hoàng hôn đã bao trùm tứ phía. Bầu trời mùa đông ở phương Bắc tối rất sớm, thực ra vừa mới năm rưỡi.
Vương Tề hỏi: “Vết thương của cậu khỏi chưa?”
Trì Lập Đông nói: “Khỏi rồi, vốn dĩ là không sao mà.”
Vương Tề cười nói: “Vậy đi thôi, đi uống hai chén, tôi mời. Hai người anh em chúng ta đã lâu không uống rượu cùng nhau rồi.”
Trì Lập Đông nghĩ một lát, mấy ngày nay Hạ Nhạc tăng ca, ngày nào cũng rất khuya mới về. Hắn nói: “Để tôi gọi điện thoại trước đã.”
Vương Tề nói: “Được.”
Trì Lập Đông đi sang một bên gọi điện thoại cho Hạ Nhạc.
Lời nói của Hạ Nhạc rất gấp: “Em sắp phải họp, có chuyện thì thế?”
Trì Lập Đông nói: “Vậy ăn thứ gì trước đi đừng để bụng đói, sẽ bị đau dạ dày đấy.”
Hạ Nhạc phàn nàn nói: “Không kịp! Uống cà phê cũng không có thời gian đây!”
Trì Lập Đông nói: “Em ít uống cà phê lại đi, không tốt cho tim mạch, bụng rỗng uống cà phê lại càng không tốt.”
Hạ Nhạc lớn tiếng: “Anh rốt cuộc muốn cái gì? Nói trọng điểm đi!”
Trì Lập Đông nói: “Anh ăn cơm tối với Vương Tề được không?”
Hạ Nhạc: “…”
Trì Lập Đông nói: “Vậy anh tìm lý do không đi.”
Hạ Nhạc nói: “Không cần, anh đi đi, em làm gì nhỏ mọn như thế, ăn xong nhớ về sớm, nếu như uống rượu thì đừng có lái xe.”
Trì Lập Đông đồng ý nói: “Được.”
Hắn vốn muốn mở lời nói cho rõ ràng với Vương Tề, cho nên đương nhiên là không cần nhắc gì tới chuyện yêu thầm, chỉ nói tới hiện tại, nói cái trước mắt, nói về Hạ Nhạc.
Nhưng mà Vương Tề không phải tới nghe hắn nói mà là muốn tìm một người lắng nghe*.
* Nguyên văn là “树洞”: nghĩa đen là hốc cây, nghĩa bóng là 1 ngôn ngữ mạng, ý muốn chỉ một người có thể lắng nghe bạn, đồng hành với bạn bằng lòng tốt, sự kiên nhẫn và tình yêu. Bạn có thể cùng người ấy trút bầu tâm sự mà không cần kiêng dè hay sợ hãi. Người ấy trở thành một nơi chở che cho bạn qua mọi gió mưa cuộc sống. (nguồn fb)
Tửu lượng của Vương Tề và hắn rất cao, uống rượu trắng như uống nước lọc.
Nhưng biểu hiện hai người sau khi uống rượu từ nhỏ lại không giống nhau, hắn uống rượu không thích nói chuyện mà tìm một chỗ nằm xuống ngủ, Vương Tề không giống thế, uống rượu xong thì lải nhải, không cho người khác có cơ hội nói chen vào.
“Tôi đối xử với cậu ấy tốt tới mức không thể tốt hơn được nũa, đều muốn sửa tên trong sổ đỏ thành tên của cậu ấy, tại sao cậu ấy lại không hiểu chứ?” Vương Tề vỗ vào bàn tức giận nói: “Không nghe lời của tôi thì thôi, bây giờ còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Vốn dĩ dựa vào việc tôi thích cậu ấy, cậu ấy để tôi chờ, tôi không cho cậu ấy bài học thì không được.”
Bây giờ Trì Lập Đông mới biết cậu ấy chứ không phải cô ấy, cũng không biết nên nói cái gì được, lúng túng nghe, trong lòng có hơi vi diệu.
Vương Tề là một người chiến thắng trên con đường trưởng thành, nhưng lại gặp phải thất bại trong tình yêu, chưa từng có thất bại trừ trước tới nay, trong sự đe dọa không sức lực mơ hồ lộ ra vài phần ngây thơ thời thiếu niên mới có.
Trước mắt tình yêu đều là người thường, ai có thể thoát khỏi được đâu.
* Nguyên văn là 滑铁卢: Waterloo là nơi Naponeon thua trận. Người TQ dùng “滑铁卢” có nghĩa là thất bại.
Hơn tám giờ, Vương Tề nói: “Gọi lái xe đi.”
Hai người đều từ gọi lái xe tới.
Vương Tề nói: “Mấy ngày nay tôi cãi nhau với cậu ta nên về nhà ngủ với em trai.”
Hắn có hai người em trai, người đang nói tới là cậu em nhỏ hơn, ngoài hai mươi tuổi, giống như một con khỉ, cả ngày bị hắn đánh.
Trì Lập Đông nói: “Cậu đừng bị cơn tức của người yêu mà lại trút giận lên thằng bé. Thằng bé cũng lớn rồi, đừng luôn đánh nó nữa.”
Vương Tề nói: “Không đánh nó. Mấy ngày nay nó rất nghe lời.”
Hắn giơ tay nói: “Cho tôi điếu thuốc.”
Trì Lập Đông nói: “Không hút nữa rồi, đang cai thuốc.”
Vương Tề thu tay lại nói: “Đỉnh đấy, có thể cai thuốc cũng là chuyện tốt mà.”
Trì Lập Đông nói: “Tôi cũng yêu đương rồi, cậu ấy không thích tôi nghiện thuốc lá.”
Vương tề nói: “Nghe mẹ tôi nói rồi.”
Trì Lập Đông dừng vài
giây: “Dì nói thế nào?”
Vương Tề nói: “Mẹ tôi với mẹ cậu nói chuyện rồi mà? Người yêu tôi là một người đàn ông đấy.”
Trì Lập Đông: “…Nói rồi.”
Vương Tề rồi: “Thì chuyện như thế đấy.”
Trì Lập Đông bỗng nhiên hiểu ra.
Vương Tề có lẽ đã biết từ lâu rồi.
Tài xế Vương Tề gọi tới trước.
Hai người im lặng đi ra, ở cửa tạm biệt nhau.
Vương tề xuống cầu thang, quay đầu lại nói: “Còn chưa nói cảm ơn với cậu, hôm đó nếu cậu không kéo tôi lại thì không chừng tôi đã gãy cả xương sườn rồi.”
Trì Lập Đông nói: “Vốn dĩ là tài xế đó nhận sai người, cậu là bị tôi liên lụy thôi.”
Vương Tề nói: “Dù cho thế nào thì cũng là cậu cứu tôi một lần.”
Trì Lập Đông nói: “Đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ làm như thế thôi.”
Vương Tề cười nói: “Đi đây.”
Trì Lập Đông từ nụ cười của hắn đọc ra được hắn như trút được gánh nặng.
Lần trước ở cửa bệnh viện, hắn tới đưa đồ dùng nằm viện, không hề nhắc tới chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, hóa ra là không phải cảm thấy không đáng nhắc tới mà là bởi vì việc đó mà hắn xuất hiện gánh nặng sao?
Về đến nhà đã chín rưỡi.
Hạ Nhạc ngồi trên sô pha, đang đọc một quyển sách, giương mắt nói: “Trở về rồi à.”
Trì Lập Đông nói: “Em đã ăn chưa?”
Hạ Nhạc nói: “Ăn rồi.”
Trì Lập Đông nhìn thấy tên cuốn sách là “Một thế giới dũng cảm*”. Hắn hỏi: “Ăn gì rồi? Ăn tạm để đối phó đúng không?”
* Một thế giới dũng cảm (Brave New World) là một tiểu thuyết khoa học xã hội viễn tưởng lạc hậu của tác giả người Anh Aldous Huxley, được viết vào năm 1931 và xuất bản năm 1932.
Hạ Nhạc nói: “Không phải ăn tạm, sandwich cực lớn nhé.”
Trì Lập Đông nói: “Anh chưa ăn no, chúng ta cùng nhau đi ăn thêm chút gì nhé?”
Hạ Nhạc nói: “Không đi.”
Trì Lập Đông biết cậu không vui nói: “Là gặp nhau ở đồn công an, không phải hẹn đặc biệt.”
Hạ Nhạc nói: “Ai hỏi anh, anh tự quyết định chứ.”
Trì Lập Đông đi tới, quỳ gối bên chân cậu.
Hạ Nhạc tức giận nói: “Lại cái bộ này!”
Trì Lập Đông ủ rũ nói: “Vậy anh cũng sẽ không làm cái khác nữa.”
Vẻ mặt Hạ Nhạc tức giận, đóng sách lại, đứng dậy rời đi, Trì Lập Đông vội đứng dậy đi theo sau. Nhưng mà Hạ Nhạc đi vào thư phòng, khóa cửa lại.
Qua một lát, hắn cách cánh cửa nghe thấy Hạ nhạc ở bên trong gọi điện thoại, vốn dĩ nói tiếng Trung, giọng nói bình thản hỏi “Ăn cơm chưa? Gần đây thời tiết thế nào?” Loại vấn đề thường ngày này, sau đó không biết tại sao lại đổi thành tiếng Anh.
Trì Lập Đông không nghe hiểu tiếng Anh, trước kia lúc hắn còn ở đội quốc gia ra nước ngoài huấn luyện, lúc cần trao đổi với người ngoại quốc thì cầm theo bên mình cuốn “100 câu tiếng Anh đối thoại” ra tra.
Nhưng hắn nghe hiểu Hạ Nhạc gọi đối phương là “baby”. Biết rõ rằng Hạ Nhạc có thể chỉ là nói chuyện với người bạn nước ngoài có quan hệ tốt thôi nhưng vẫn có hơi ghen.
Có lúc hắn gọi Hạ Nhạc là “bé cưng”, Hạ nhạc lại chưa từng gọi hắn như vậy, thân thiết nhất cũng chỉ gọi hắn một tiếng “anh”.
Hạ Nhạc nói chuyện điện thoại xong, bên trong lại yên lặng.
Trì Lập Đông dựa vào tường, chán ngắt chờ đợi.
Lại đợi hơn mười phút thì khóa cửa thư phòng “cạch” một tiếng mở ra.
Hạ Nhạc từ bên trong đi ra.
Trì Lập Đông vội đứng nghiêm túc lại.
Hạ Nhạc nói: “Anh gác cửa đấy à?”
Trì Lập Đông nhìn cậu giống như tức giận đi qua thì nói: “Bé cưng.”
Hạ Nhạc không để ý tới hắn, đi ra rót nước uống.
Hắn đi theo, Hạ Nhạc đi tới đâu tới hắn theo tới đó.
Hạ Nhạc bị hắn làm phiền nói: “Được rồi! Em không tức giận nữa!”
Trì Lập Đông vui vẻ nói: “Thật sao?” Giơ tay muốn ôm cậu.
Hạ Nhạc đánh vào ngực hắn một cái nói: “Giả đấy!”
Trì Lập Đông che ngực giả vờ đau nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Em nói phải làm sao bây giờ?”
Hạ Nhạc nói: “Hai người nói cái gì?”
Trì Lập Đông nói: “Hắn nói cãi nhau với người yêu rồi.”
Hạ Nhạc cười lạnh: “Vậy anh có cơ hội rồi.”
Trì Lập Đông nói: “Anh cần cơ hội này để làm gì?”
Hạ Nhạc nói: “Ai biết trong lòng anh nghĩ cái gì.”
Trì Lập Đông nói: “Thật sự anh cái gì cũng đều không nghĩ, bây giờ anh xem hắn cũng gần như Lý Đường thôi.”
Hạ Nhạc nói: “Đừng có đùa, hắn đẹp trai hơn Lý Đường chứ.”
Trì Lập Đông bị ngưng trệ nín thở nói: “Em đừng khen người khác đẹp trai trước mặt anh.”
Hạ Nhạc lại đánh hắn một quyền nữa: “…Phiền chết đi được.”