Rời khỏi Trì gia, hai người trở về chỗ ở quen thuộc của mình.
Từ lúc nghe được những lời kia đến giờ, trong lòng Trì Lập Đông vô cùng khổ sở, dọc đường đi không hề mở miệng nói chuyện.
Hạ Nhạc dường như cũng không mấy vui vẻ, biểu tình lộ rõ vẻ mệt mỏi, chỉ nói một câu: “Trở về tắm một cái, hôm nay đi ngủ sớm chút.”
Bước vào cửa, Trì Lập Đông vẫn không rên một tiếng mà cởi áo khoác, đổi giày. Bộ dáng ủ rũ cụp đuôi, giống như con chó lớn chịu ủy khuất lại không nói nên lời.
Rốt cục Hạ Nhạc không chịu nổi, hỏi hắn: “Anh làm sao thế?”
Trì Lập Đông né tránh, nói: “Không có gì. Anh đi chuẩn bị nước tắm.”
Hắn đi vào phòng tắm, xả nước vào bồn, lại ngồi phát ngốc bên cạnh, nhìn mặt nước bên trong càng ngày càng cao, toàn thân uể oải chán nản.
Trì Lập Đông tin tưởng Hạ Nhạc qua nhiều năm như vậy còn chịu trở về tìm hắn, là bởi vì còn yêu hắn.
Chính vì vậy hắn cũng tin rằng Hạ Nhạc sẽ cảm thấy hắn “Không thú vị”.
Bản thân hắn cũng tự mình hiểu được, giống như lời Hạ Nhạc nói. Nếu tiếp xúc không nhiều, có lẽ cảm thấy hắn không tệ lắm, đối xử với mọi người rất tốt, tính tình cũng ổn. Nhưng mà càng trở nên thân thiết liền có thể biết được hắn có bao nhiêu nhàm chán.
Ngoại trừ Tán thủ, hắn không yêu thích cái gì khác, học thức có hạn, phẩm vị cũng kém nốt. Nhìn không hiểu sách Hạ Nhạc đọc, cũng nghe không rõ mấy khúc dương cầm của Hạ Nhạc hay ở điểm nào, càng không phân biệt được loại cà phê mà Hạ Nhạc thường pha là đến từ Honduras hay là Jamaica, ngay cả việc có tầm nhìn để chọn quà cho Hạ Nhạc cũng không có nốt.
Đem ra so sánh với Hạ Nhạc, quả thật là rất vô nghĩa. Điều thú vị nhất trong cuộc đời hắn, cũng chỉ có Hạ Nhạc mà thôi.
Tình yêu dành cho hắn có thể chịu đựng mười mấy năm thời gian rèn giũa, chỉ sợ ngày này qua ngày khác sẽ trở nên không còn thú vị mà tiêu tan.
“Anh sao thế?” Hạ Nhạc đứng ở cửa, cảm thấy kỳ quái hỏi một câu.
Trì Lập Đông: “Không có gì.”
Hắn đứng lên, dự tính đi ra ngoài. Hạ Nhạc ngăn lại ngay trước cửa, mày nhíu lại mà hỏi: “Tình huống của anh là sao?”
Trì Lập Đông cúi đầu xuống, cố gắng né tránh ánh mắt Hạ Nhạc: “Không có tình huống gì.”
Hạ Nhạc: “Em khó chịu rồi đấy.”
Sự khổ sở trong lòng nãy giờ vì câu nói này mà lên đến đỉnh điểm, hắn bi phẫn ngẩng đầu lên, nói: “Anh nghe được cuộc nói chuyện của em với Giang Ly!”
Hạ Nhạc từ tốn khoanh tay lại, hỏi: “Nghe được cái gì?”
Trì Lập Đông uể oải: “Cái gì cũng nghe được.”
Hạ Nhạc ngưng lại nhìn hắn vài giây mới tiếp tục nói: “Ồ, bị anh nghe được.”
Trì Lập Đông vì phản ứng “không sao cả” của Hạ Nhạc mà tan nát cõi lòng, khuôn mặt sững sờ, không biết nên phản ứng như nào cho phải.
Hạ Nhạc: “Phải làm sao bây giờ? Anh muốn chia tay với tôi à?”
Trì Lập Đông: “!!!”
Hắn không có ý này mà!
Hạ Nhạc thấy Trì Lập Đông không nói gì, trào phúng nói: “Sao lại không nói gì rồi? Không bỏ được tôi sao?”
Trì Lập Đông vội nói: “Bảo bối, anh yêu em mà.”
Vẻ mặt Hạ Nhạc càng trở nên thoải mái: “Thế tôi bỏ anh vậy.”
Trì Lập Đông nghẹn họng, Hạ Nhạc lại đang chơi trò gì thế!!??
Hạ Nhạc nói xong câu này liền không thèm để ý tới hắn nữa, xoay người đi một mạch về phòng ngủ.
Trì Lập Đông vội vàng đuổi theo, kéo tay cậu lại, hét lớn: “Hạ Nhạc!”
Hạ Nhạc bị hắn kéo lại cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ là rất lãnh đạm mà nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Còn muốn thế nào nữa?”
Trì Lập Đông: “…” Hắn còn có thế như nào?! Hai đầu gối hắn từ từ cong xuống, quỳ trước mặt Hạ Nhạc, bất chấp tất cả mà nói: “Xin em!”
Hạ Nhạc: “…..Xin cái gì?”
Trì Lập Đông bi phẫn hết mức, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Xin em tiếp tục chơi đùa anh, em muốn chơi như thế nào cho thú vị, cứ nói cho anh, như thế nào cũng được, đừng lấy chia tay dọa anh.”
Hạ Nhạc buồn cười nói: “Anh như thế nào biết tôi dọa anh? Tôi thấy không thú vị muốn chia tay, không được à?”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Lần trước đi Thành Đô, kỳ thật tôi cũng không chơi tận hứng, lần này coi như cảm ơn anh đã bồi tôi đi, chơi còn khá vui vẻ. Hai tháng này anh đối với tôi cũng rất tốt, yên tâm tôi sẽ nhớ kỹ. Trì Lập Đông, anh quả là người tốt.”
Vẻ mặt Trì Lập Đông như muốn khóc tới nơi. Này là đang nói cái gì? Phát thẻ người tốt cho hắn sao?
Hạ Nhạc cúi người xuống để cho tầm mắt ngang bằng với hắn, nhìn một lúc lâu, nhịn không được phì cười: “Anh vẫn là đồ ngốc sao? Trí nhớ ngắn hạn à? Nói thế mà cũng tin cho được.”
Trì – trầm cảm – Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc hôn hôn chóp mũi hắn một chút, biểu tình ôn nhu mà nói: “Em thật là bất hạnh, lại yêu phải một người ngốc như vậy.”
Trì Lập Đông ngay lập tức nhảy dựng lên, một tay ôm Hạ Nhạc ném lên giường, cả người đè lên, hung hăng hôn cậu một trận.
Hôn xong, ngực hắn còn phập phồng kịch liệt, phì phò thở, cảm giác giống như vừa chơi tàu lượn siêu tốc 800km/1h vậy, cảm xúc trong nhất thời không bình phục được.
Hạ Nhạc bị hắn đè trên giường, nháy mắt nở nụ cười nhẹ, xoa xoa mặt hắn.
Hai mắt Trì Lập Đông đỏ lên, ủy khuất ba ba lên án: “Sau này đừng đùa như vậy nữa.”
Hạ Nhạc cười nói: “Là ai vừa rồi nói em tùy tiện chơi như nào cũng được?”
Trì Lập Đông sắp hỏng mất mà nói: “Vậy em cũng không thể chơi như vậy!Anh đều bị em hù đến sắp thăng thiên luôn rồi!!”
“Vừa vặn em làm tiểu góa phụ vậy.” Hạ Nhạc nói: “Nghe đồn tiểu góa phụ đều rất tốt.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc vòng tay ôm lấy cổ hắn, hỏi: “Tức giận sao?”
Môi Trì Lập Đông giật giật, cuối cùng cũng không nói ra hai chữ “tức giận”, đối với Hạ Nhạc, hắn trước sau đều không tức giận nổi.
Hắn biết phải làm sao!! Hắn cũng buồn lắm chứ bộ!
Hạ Nhạc lên án: “Là anh chọc em giận trước.”
Trì Lập Đông oan uổng cực kỳ, nói: “Anh chọc em giận bao giờ?”
Hạ Nhạc u oán nói: “Anh lấy con gấu trúc to nhất, tặng cho Giang Ly.”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc: “Nó là của em, anh dựa vào cái gì mà đem cho người ta hả?”
Trì Lập Đông không nghĩ tới cậu sẽ để ý một con gấu trúc bông như vậy, lại cảm thấy hình như thứ cậu ấy để ý không phải chỉ là con gấu bông kia, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, trước cứ nhận lỗi đã rồi tính tiếp: “Anh xin lỗi, anh liền mua một cái khác giống như vậy.”
Hạ Nhạc dị thường nghiêm túc: “Em chỉ muốn cái kia.”
Trì Lập Đông đành phải dỗ dành: “Ngày mai anh tìm cô ấy đòi lại.”
Hạ Nhạc tiếp tục u ám nói: “Không được tìm cô ta. Anh thích được người ta gọi là Trì ca đúng không?”
Trì Lập Đông: “…”
Mẹ nó! Cuối cùng hắn cũng hiểu được sao lại thế này.
“Em cho rằng cô ấy có ý gì với anh à?” Trì Lập Đông giở khóc dở cười, nói: “Cô ấy không phải………. Cô ấy muốn tác hợp cho anh với Giang Kỳ, nhưng mà anh với Giang Kỳ cũng không có ý này, anh cũng nói rõ với cô ấy anh là gay rồi.”
Hạ Nhạc dòm hắn một lát, lại cảm thán: “Đúng là đồ ngốc.”
Trì Lập Đông nghĩ thầm, ta là ngốc, ngươi thông minh như vậy cũng có lúc nhìn lầm, Giang Ly kia rõ ràng thích chính là ngươi đó bảo bảo.
Bất quá hắn cũng không có ý định nói ra mấy lời này, Hạ Nhạc có mị lực làm cho người khác rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thiếu nữ tâm hồn màu hồng quả thực xem cậu như báu vật, hiện tại Giang Ly cũng có thể buông xuống tâm tư này, cái gì qua liền cho qua, cũng không cần thiết phải nhắc lại.
Thái độ Hạ Nhạc mềm xuống, nói: “Chuyện con gấu trúc kia, em bỏ qua
một lần. Sau này ít để em nghe người khác gọi anh là Trì ca.”
Trì Lập Đông: “……Em nha.”
Hạ Nhạc tỏ vẻ khó hiểu: “Em cái gì mà em?”
Trì Lập Đông cúi xuống một chút, mũi chạm mũi nói: “Em không muốn nghe người khác kêu như vậy, liền tự mình gọi Trì ca nhiều hơn một chút.”
Hai người lại hôn nhau đắm đuối thêm một lúc.
Lúc này, Hạ Nhạc mới sực nhớ ra điều gì, hét lên: “Nước đầy rồi!”
Cậu nhanh chóng chạy vào kiểm tra, may thay là nó không tràn ra ngoài. Hạ Nhạc cũng lấy đồ áo đi tắm rửa.
Trì Lập Đông nằm trên giường chơi điện thoại chốc lát, cảm thấy nhàm chán, liền cầm chiếc ghế nhỏ hôm trước vào phòng tắm, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.
Hạ Nhạc: “Như thế nào lại tới nữa?” Giọng điệu có vẻ không quá kiên nhẫn, nhưng trên mặt chỉ toàn là ý cười.
Trì Lập Đông nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, tỏ vẻ dâm dê nói: “Bảo bảo, em ở trong nước thật là đẹp mắt.”
Hạ Nhạc bĩu môi khinh thường: “Em có chỗ nào khó coi?”
Trong đầu Trì Lập Đông hẳn là đang có một dàn đạn mạc không đứng đắn chạy qua, há mồm liền nói: “Bồn tắm ở nhà mới nhất định phải chọn cái lớn hơn.”
Hạ Nhạc liếc hắn: “Kích cỡ này là thích hợp.”
Trì Lập Đông: “Nhưng anh muốn ngâm chung với em.”
Hạ Nhạc không khách khí vạch trần hắn: “Thôi đi, em còn không biết trong đầu anh nghĩ gì à?”
Trì Lập Đông ngồi ở trên ghế nhỏ, nghĩ thầm từ góc độ của Hạ Nhạc hẳn là không nhìn được biến hóa ở thân dưới của hắn, nhưng mà hắn cũng biết chính mình không ổn rồi! Trì Lập Đông mặt đỏ tai hồng, cố gắng nhịn lại, nói: “Em ngâm một mình đi…… Anh ra ngoài.”
Nhìn thấy hắn che che giấu giấu muốn chạy, Hạ Nhạc nói: “Không được ra ngoài, em muốn nhìn.”
Trì Lập Đông: “Em…….”
Mắt Hạ Nhạc vốn dĩ đã rất ướt át, lúc này bị mặt nước phản xạ vào càng có thêm một loại ý vị cao nhân không nói nên lời.
Bị đôi mắt này nhìn như vậy, Trì Lập Đông xấu hổ muốn chết, lại có điểm hưng phấn lạ thường.
Một lúc sau, hắn một mình rời khỏi buồng vệ sinh, nằm ở trên giường, bình phục lại hơi thở của mình vừa say sưa suy nghĩ. Má ôi, thật là hạnh phúc chết đi được! Hạ Nhạc đúng là bảo bối của hắn.
Hạ Nhạc ngâm xong đi ra, vừa bước lên giường đã bị Trì Lập Đông dùng sức ôm vào lòng.
Hạ Nhạc lập tức cảnh cáo: “Anh đừng làm loạn, ngày mai em còn chính sự phải làm.”
Trì Lập Đông ôn nhu đáp: “Không loạn, chỉ muốn ôm em.”
Hạ Nhạc tìm một góc độ thoải mái trong lòng hắn, nhắm mắt yên tâm ngủ.
Trì Lập Đông nghe hô hấp nhẹ nhàng của Hạ Nhạc, cảm thấy vừa bình tĩnh lại thỏa mãn.
Hạ Nhạc thật sự yêu hắn, hắn không thú vị như vậy, Hạ Nhạc vẫn là yêu hắn.
Giống như muốn bành trướng! Muốn lý trí một chút cũng không được.
………….
Không được, hoàn toàn lý trí không nổi! Hạ Nhạc chính là siêu yêu hắn nha!
Ngày hôm sau hai người đi làm. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỳ nghỉ dài hạn qua đi, đám nhân viên công ty vẫn còn đắm chìm trong hội chứng kỳ nghỉ, trên mặt mỗi người đều là vẻ uể oải.
Cả công ty chắc là cũng chỉ có mình Trì Lập Đông cao hứng đến làm việc, lúc khai mạc như được bơm máu gà, bình thường nói chuyện được ba phút liền không nói gì, hôm nay mười mấy phút vẫn hứng thú bừng bừng mà nói không ngừng nghỉ, nếu không phải trợ lý thúc giục hắn có công việc khác, hắn còn có thể tiếp tục nói thêm mấy tiếng.
Sau khi xử lý xong công chuyện, hắn ra lệnh cho bộ phận hậu cần: “Mấy khung tranh khách hàng gửi hồi trước còn đó không? Chuyển hai cái đến cho tôi.”
Bộ phận hậu cần nhanh chóng gửi khung ảnh qua cho ông chủ nhà mình.
Trì Lập Đông chọn hai bức ảnh chụp chung với Hạ Nhạc lúc đi du lịch ở Thành Đô từ điện thoại của mình, nhanh chóng in ra rồi đóng khung vào, đặt bên cạnh bức ảnh cũ trên bàn làm việc.
Một bức là tấm tự chụp của hai người ở khu bảo tồn gấu trúc, bọn họ đều đội mũ lôi phong hình con gấu. Nhìn nhìn một lát, Trì Lập Đông cảm thấy chính mình giống như một người đàn ông trung niên giả vờ non nớt, Hạ Nhạc thì ngược lại, so với bức ảnh cũ trên bàn, quả thật không nhìn ra người trên ảnh đã cách mười năm.
Tấm còn lại là chụp ở phố cổ Cẩm Lý, bọn họ nhờ người qua đường chụp hộ, cùng với tấm cũ có bối cảnh tương tự, đều là những tòa nhà dọc đường phố cổ. Trong bức ảnh cũ hai người đều nở nụ cười sáng lạn, còn bức ảnh mới lại thu liễm đi rất nhiều. Bọn họ sánh vai đứng trên đường, không bằng thanh xuân của tuổi trẻ năm đó, mà có vẻ phong hoa chính mậu* vì năm tháng hơn nhiều.
* Phong hoa chính mậu (Phong nhã hào hoa): ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trì Lập Đông ngây ngốc ngồi nhìn một hồi, có chút thổn thức lại có chút may mắn. Tuy rằng có trì hoãn, nhưng kết quả cuối cùng cũng không sai biệt lắm.
Ngồi thơ thẩn một chút đã sắp tới trưa, Trì Lập Đông nhận được cuộc gọi từ Giang Ly, nói chuyện về trường học, cũng nói chuyện phiếm hằng ngày.
Trì Lập Đông đối phó vài câu như bình thường, đến khi Giang Ly kêu hắn: “Trì ca, anh buổi trưa có khi…..”
Trì Lập Đông nói: “Giang Ly, sau này em gọi tên anh đi.”
Giang Ly ngạc nhiên: “Sao lại có thể? Chị em cũng gọi như vậy mà?”
Trì Lập Đông nói: “Nếu không, đừng gọi anh là “Trì ca””
Giang Ly hỏi lại: “Vì sao?”
Trì Lập Đông hơi lúng túng, không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành qua loa nói: “Xưng hô này có chút đặc biệt…… Nói chung là chuyện cá nhân của anh.”
Giang Ly trầm mặc một lát, nói: “Em hiểu rồi.”
Trì Lập Đông thấy vậy cũng không đề cập nữa, nói: “Hồi nãy em muốn nói cái gì? Buổi trưa làm sao vậy?”
Giang Ly không trả lời, nói cho có lệ: “Không có gì. Anh vội thì đi đi, em cũng có việc còn phải làm.”