Nắng Hạ Ngày Đông

Anh yêu em


trước sau

Niên Niên biết dùng đũa, nhưng bà Trì muốn đút cho bé ăn nên Niên Niên đã phối hợp để bà đút cho ăn….

Hai người ngồi chung một chỗ, bà Trì gắp sủi cảo: “A ——” Niên Niên há to miệng, cắn một miếng sủi cảo, vừa ăn vừa cười với bà Trì, bàTrì cũng vì thế mà trở nên vui vẻ, liên tục khen ngợi: “Niên Niên giỏi quá! Ăn sủi cảo thì lớn thêm một tuổi!”

Một già một trẻ dỗ cho đối phương vui vẻ, vừa náo nhiệt vừa tràn đầy sự vui mừng trong gia đình.

Về phía Trì Lập Đông và Hạ Nhạc thì chỉ im lặng.

Cái ôm ở cửa ra vào, xoa dịu sự mâu thuẫn vô hình của hai người, nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn mâu thuẫn kia, kéo dài hơn một ngày, gần như là sự lúng túng của một cuộc chiến tranh lạnh nhỏ.

Ngay trước mặt của mẹ và Niên Niên, có mấy lời không tiện nói ra.

Trì Lập Đông cầm bình dầu hào, đổ thêm vài giọt vào đĩa của Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc liếc hắn một cái.

Hắn dùng ánh mắt yếu thế trả lời Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc nở nụ cười.

Trong lòng của Trì Lập Đông thoáng cái cảm thấy sáng sủa, nụ cười cũng bò lên trên miệng, giọng nói ấm áp hỏi: “Trên đường đi có lạnh hay không? Uống chén canh nóng đi? Anh đi múc cho em.”

Hạ Nhạc nói: “Được.”

Bà Trì đã nghe xong, cười nói: “Múc một chén cho Niên Niên của chúng ta nữa, cho một ít tôm luộc vào trong súp, cho thêm hai giọt dầu vừng.”

Trì Lập Đông đồng ý đứng dậy đi.

Bà Trì hỏi Hạ Nhạc: “Tối hôm qua ngủ sớm sao? Xem hết tiệc tối rồi à?”

Hạ Nhạc nói: “Con chưa xem xong thì đã cùng bé đi ngủ sớm rồi, ngày hôm qua bé ồn ào nói muốn đi thăm dì, con nói đợi thức dậy rồi đi sau đó bé mới nghe lời đi ngủ, buổi sáng vừa tỉnh dậy đã vội vàng rời giường, trên đường đi còn nói con lái xe quá chậm.”

Niên Niên nói: “Bởi vì con muốn con là người đầu tiên tới chúc tết bà nội.”

Bà Trì nghe xong lập tức vui vẻ nói: “Cái miệng nhỏ này thật ngọt, ngọt đến trong lòng của bà nội rồi.”

Trì Lập Đông bưng hai chén canh đi ra.

Bà Trì hỏi Hạ Nhạc: “Buổi sáng còn muốn đi chúc tết ở đâu không?”

Hạ Nhạc nói: “Đi thăm mấy người giáo viên trước đây, bên này cũng không có thân thích, trưởng bối còn ở Bắc Kinh cũng chỉ có mẹ và dì cả của con thôi.”

Cơm nước xong xuôi, cậu và Trì Lập Đông cùng nhau thu dọn chén đũa đưa vào phòng bếp, để vào trong máy rửa chén rồi mở máy, sau đó cùng nhau đứng trước bồn rửa tay.

Trì Lập Đông bao lấy hai tay của Hạ Nhạc lấy nước rửa tay sau đó xoa nắn một lúc, lại bọc lấy nhau, bốn bàn tay để dưới vòi nước rửa tay.

Nước chảy rất ấm.

Hạ Nhạc hơi nghiêng đầu tựa vào vai của Trì Lập Đông.

Trì Lập Đông khẽ nói: “Miệng của Niên Niên ngọt giống em vậy, mấy câu vừa rồi của hai người, trong lòng mẹ anh có thể sẽ ấm áp qua mùa xuân này.”

Hạ Nhạc nói: “Ý của anh là em biết nói mấy lời xã giao à?”

Trì Lập Đông nói: “Không phải, nói em miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt, em là Hạ Ngọt Ngào.”

Hạ Nhạc cười tắt vòi nước, hai người đứng đối diện nhau, Hạ Nhạc cầm khăn mặt lau tay cho hai người.

Trì Lập Đông nói: “Hạ Ngọt Ngào, anh yêu em.”

Hạ Nhạc nói: “Thật không, em còn tưởng là anh yêu ba của em.”

Trì Lập Đông: “… Hả?”

Hạ Nhạc nói: “Không phải? Vậy thì tại sao mười hai giờ đêm lại gửi tin nhắn cho ông ấy, chân thành chúc ông ấy năm mới vui vẻ, ngược lại không gửi cho em?”

Trì Lập Đông nở nụ cười.

Hạ Nhạc giả vờ giận dỗi nói: “Còn dám cười?”

Trì Lập Đông vội vàng bóp mặt.

Hạ Nhạc nói: “Cái này còn tạm được.”

Cậu ném cái khăn mặt lên trên mặt của tủ chén, ngón tay thon dài gạt cổ áo sơ mi của Trì Lập Đông, hắn cúi đầu xuống, hai người tiếp tục hôn nhau, nụ hôn đầu tiên trong năm mới, dịu dàng tốt đẹp.

Hôn ở trong đây, Trì Lập Đông nghĩ tới tất cả khả năng trong tương lại, nhất thời cảm thấy do dự rồi lại phiền muộn, cuối cùng lại trở nên kiên định.

Hắn đã nhận được
toàn bộ tình yêu của Hạ Nhạc dành cho hắn. Nhưng mà trong đời người không phải chỉ có tình yêu.

Hôn xong, hắn đỡ lấy trán của Hạ Nhạc, nói: “Cục cưng, anh yêu em.”

Hạ Nhạc cắn môi dưới của hắn, nói khẽ: “Em không yêu anh.”

Trì Lập Đông đã rất quen với việc cậu thỉnh thoảng trở nên kiêu ngạo, chân thành nói: “Nếu như em đã quyết định muốn tới bên kia chờ Niên Niên trưởng thành, anh không có ý kiến. Anh có thể yên tâm chờ em trở về.”

Hạ Nhạc không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, lập tức giật mình, lui về phía sau một chút, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn cố gắng nở nụ cười, nói: “Ba hay năm năm cũng được, năm hay sáu năm cũng được, dù sao anh nhớ mọi người thì anh có thể bay qua đó thăm mọi người, mỗi ngày đều nói cùng nhau sống ở ngôi làng toàn cầu sao? Còn ở trên trái đất này thì đi đâu cũng tính là xa… Anh không hy vọng em sẽ hối hận.”

Hạ Nhạc nhìn hắn thật lâu, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, nói: “Anh yêu em sao?”

Trì Lập Đông nói: “Đúng vậy.”

Hạ Nhạc cười nói: “Anh rất yêu em sao?”

Trì Lập Đông: “Đương nhiên là anh rất yêu em.”

Khóe miệng của Hạ Nhạc cong lên, vô cùng vui vẻ.

Trì Lập Đông khó hiểu được một lúc mới bừng tỉnh, lập tức hơi buồn bã: “Cho tới hôm nay em mới tin anh yêu em à?”

Hạ Nhạc nắm lấy mặt của hắn hôn một cái, không phải là cách hôn bình thường của cậu, mà là cách hôn giống như Niên Niên, vui vẻ nói: “Em vẫn luôn tin mà, nhưng mà hôm nay mới biết yêu nhiều như vậy! Cư nhiên nhiều đến vậy!”

Trì Lập Đông không khỏi bật cười, cảm giác lúc này Hạ Nhạc ngây thơ và đáng yêu vô cùng.

Hạ Nhạc lại hôn hắn một cái, đầu ngón tay dùng sức đâm vào ngực của hắn, cười hỏi: “Anh là người ngu ngốc, tại sao lại yêu em như vậy?”

Trì Lập Đông: “… Ui ui ui, nhẹ một chút.”

Năm mới vui vẻ, năm mới thật vui vẻ.

Hai người đều muốn đi ra ngoài chúc tết, Niên Niên và bà Trì ở lại trong nhà, vốn dĩ kế hoạch của Hạ Nhạc là muốn đi tới nhà của các giáo viên để chúc tết, đưa theo đứa nhỏ cũng không tiện. 

Hạ Nhạc đã đi trước.

Trì Lập Đông ở nhà gọi chúc tết các trưởng bối quan trọng ở trong và ngoài nước trước, ngày thường cũng hay liên hệ, lúc chúc tết chỉ cần hỏi thăm và nói mấy câu chúc may mắn lẫn nhau là đủ rồi.

Gọi điện thoại xong, hắn cũng mặc quần áo đi ra ngoài, tạm biệt Niên Niên đang xem phim hoạt hình, Niên Niên xem đến mê mẫn cũng chạy tới hôn một cái vào mặt của hắn, moaz một tiếng, sau đó chạy về tiếp tục xem TV.

Mẹ Trì tiễn hắn tới cửa, khẽ nói: “Hạ Nhạc nói gì với con vậy?”

Trì Lập Đông nói: “Cái gì?”

Mẹ Trì nói: “Vừa rồi Niên Niên lén nói với mẹ, “Hôm qua ba cãi nhau với ông nội, ba còn khóc nữa.”, Hạ Nhạc không có nói với con sao.”

Trì Lập Đông cũng không biết, nói: “Chưa chắc là cãi nhau, hai ba con bọn họ thường hay như vậy, chắc là Niên Niên hiểu lầm rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện