Nắng Hạ Ngày Đông

Suy nghĩ mơ màng


trước sau

Năm đó chuyện Hạ Nhạc bị thư nặc danh report giống như tạo ra sự ồn ào rất lớn ở trường học, nếu không thì cũng sẽ không đuổi học cậu, người một nhà phải đi ra nước ngoài. Trì Lập Đông vội vàng rời khỏi trường học, lúc đó cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp Hạ Nhạc, sau khi về nhà không lâu thì bố của cậu bị bệnh, hắn chỉ thấy người khác thảo luận chuyện này trong nhóm bạn học nghiên cứu sinh, cũng chỉ vài câu lẻ tẻ thôi.

“Nếu bố của em không muốn vậy em cũng đừng miễn cưỡng ông ấy nữa,” Trì Lập Đông nói, “Anh sao cũng được.”

Hạ Nhạc nói: “Nếu không phải là vì Niên Niên, em cũng không muốn đi qua bên kia.”

Trì Lập Đông đề nghị: “Nếu bọn họ không muốn ở lại Bắc Kinh, vậy mua cho bọn họ một căn nhà nhỏ ở thành phố khác nằm trong nước, dù sao vẫn gần gũi hơn ở New Zealand, phía Bắc có Thiên Tân, thích Thượng Hải cũng được, nếu không thì đi phía Nam? Hàng Châu và Hạ Môn cũng không tệ.”

Hạ Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói sau đi. Người già hay cố chấp, hoàn toàn không nghe lời của người khác.”

Đang nói chuyện, bố của cậu gọi điện thoại tới, Hạ Nhạc vừa liếc mắt nhìn đã ném điện thoại di động cho Trì Lập Đông, nói: “Anh nghe đi, nói em không rảnh nghe máy.”

Giáo sư Hạ hoàn toàn không hỏi tới Hạ Nhạc, nói với Trì Lập Đông: “Tôi và dì của cậu đã về nhà, vừa ăn xong bữa trưa. Hội làng rất thú vị đó, buổi chiều có thể đưa Niên Niên đi xem, để cho nó có thể mở mang kiến thức về ngày lễ truyền thống, chú ý trông coi bé bởi vì có rất nhiều người.”

Trì Lập Đông nói cho Hạ Nhạc nghe sau đó hỏi: “Có đi không?”

Hiển nhiên là Hạ Nhạc vẫn giận bố của mình, nói: “Ông ấy kêu anh đưa Niên Niên đi nhưng không có kêu anh đưa em đi.”

Trì Lập Đông nói: “Vậy em đưa anh đi còn anh thì đưa theo Niên Niên.”

Hạ Nhạc vui vẻ nói: “Anh cái người phản đồ này.”

Cuối cùng hai người vẫn là đưa theo Niên Niên đi dạo hội làng, cũng muốn đưa bà Trì đi theo, nhưng bà sợ lạnh cũng không thích chen lấn trong đám người cho nên không đi.

Có rất nhiều người chen lấn trong hội làng, Trì Lập Đông để cho Niên Niên ngồi trên cổ của mình, thân thể của hắn cao lớn, như vậy Niên Niên đều có thể thấy được náo nhiệt và những thứ thú vị rồi.

Hạ Nhạc cầm một đống quà vặt của Trì Lập Đông mua cho Niên Niên, rất nhiều món đồ chơi nhỏ, cho nên sau đó mỗi lần mua cái gì cũng phải hét lên “Đủ rồi! Mua nhiều lắm rồi!” Nhưng mà Trì Lập Đông và Niên Niên đều giả vờ như không nghe thấy.

Đi dạo hơn một tiếng, gần nửa buổi chiều, mặt trời từ từ xuống núi cũng có gió thổi tới, hầu như Niên Niên chưa chạy bước này nhưng lại mệt đến đầu đổ đầy mồ hôi, Hạc Nhạc đưa tay vào mũ của bé sờ một cái, sợ bé bị cảm cho nên nói không đi dạo nữa.

Thật ra Niên Niên vẫn chưa thỏa mãn nhưng vẫn nghe lời đồng ý về nhà.

Trì Lập Đông an ủi bé: “Đợi tới tết Nguyên Tiêu còn có lễ hội lồng đèn rất vui, tới lúc đó sẽ đưa con đi tiếp.”

Niên Niên vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.!”

Chiếc xe đi từ nhà họ Trì ra chính là xe mà Hạ Nhạc lái vào buổi sáng, bây giờ cũng không trở về nhà họ Trì, Hạ Nhạc ra ngoài cả ngày, buổi tối cho dù thế nào cũng phải đưa Niên Niên về ăn cơm tối với bố mẹ.

Vốn dĩ cậu muốn tự mình đưa Niên Niên trở về, để cho Trì Lập Đông tự gọi xe trở về.

Trì Lập Đông nói: “Anh đi về với hai người, buổi sáng đã không gặp bố mẹ của em rồi, bây giờ tới gặp mặt một lúc.”

Hạ Nhạc cũng không phản đối.

Niên Niên từng nói không mệt còn muốn chơi nữa, nhưng dù sao của chỉ là một đứa trẻ, lên xe chưa được một lúc, nói đùa vài câu với Trì Lập Đông sau đó đã gật gù từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hạ Nhạc đang lái xe ở phía trước. Trì Lập Đông và con trai ngồi ở hàng ghế sau, trong xe vẫn đủ ấm nhưng hắn vẫn lấy cái áo khoác nhỏ mà Niên Niên cởi ra, đắp lên người của bạn nhỏ.

Bạn nhỏ ngủ rất say, hai mắt nhắm chặt bị lông mi dày đậm bao phủ, đuôi mắt hơi nhọn, mũi cao, chóp mũi vểnh lên, bờ môi hơi chu ra, môi châu* rất rõ ràng. Đều nói cháu trai rất giống cậu, lúc Trì Lập Đông nhìn thấy ảnh chụp thời còn bé của Hạ Nhạc, bây giờ mặt của Niên Niên giống hệt như lúc Hạ Nhạc còn nhỏ.

(*) Môi châu (唇珠): Điểm chính giữa của môi trên.

Hạ Nhạc nhìn trong kính chiếu hậu, nói: “Ngủ rồi sao?”

Trì Lập Đông: “Ừm, ngủ rồi.”

Hạ Nhạc cười nói: “Anh nhìn gì vậy, cũng đã ngủ rồi, con của em đáng yêu như vậy sao?”

Trì Lập Đông nói: “Bé thật giống em, nếu không phải em đã nói trước thì anh còn tưởng là do em sinh đó.”

Hạ Nhạc nói: “Chính là do em sinh mà.”

Trì Lập Đông: “…”

Hắn suy nghĩ có thật hay không? Hắn hoàn toàn không hiểu Hạ Nhạc đang nói thật hay nói dối.

Hạ Nhạc cảm nhận được gì đó, nói: “Làm sao vậy?”

Trì Lập Đông cũng biết bản thân mình không có cách nào lừa được Hạ Nhạc, hắn nói: “Lý Đường gọi điện chúc tết anh cũng nói một chút chuyện.”

Hạ Nhạc lại nhìn hắn từ trong kính chiếu hậu, vẻ mặt và ánh mắt đều có hơi lúng túng, hỏi: “Liên quan tới em sao?”

Thật ra Trì Lập Đông cũng không muốn nói, ngượng ngùng nói: “Có thể cậu ta đã uống nhiều rồi cho nên nói hưu nói vượn.”

Hạ Nhạc nói: “Có phải anh ta nói cho anh biết, trước đó đã gặp qua em? Anh ta cũng không đáng tin, rõ ràng đã đồng ý với em sẽ không nói.”

Tâm trạng của Trì Lập Đông trở nên phức tạp, nói: “Vì vậy cậu ấy hoàn toàn không phải nói hưu nói vượn, cậu ấy đã gặp em thật sao?”

Gặp ngã rẽ trên đường đi, Hạ Nhạc cũng chuyển hướng, nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy, đừng nhắc tới có được không? Có chuyện gì tốt sao?”

Cậu không muốn nói.

Trì Lập Đông càng không muốn nói.

Đêm đó, bạn học làm trong cục giám sát dược gọi lại cho hắn, nói đã giúp hắn hẹn hết các bạn học rồi, tất cả mọi người đều nói là rảnh cũng đồng ý tham dự. Chỉ có một người đi ra nước ngoài thăm người thân, còn nhờ bạn học trách Trì Lập Đông, tại sao không phải chọn lúc hắn ta không có ở đây để gây chuyện, có phải kỳ thị FA hay không?

Trì Lập Đông rất cảm tạ các bạn học, sau khi nhận được sự đồng ý lấy được phương thức liên lạc của các bạn học khác, báo thời gian và địa điểm cho từng người, tám giờ rưỡi tối mùng năm tháng giêng trực tiếp tới rạp chiếu phim của nhà Lý Đường là được rồi.

Bốn năm ở đại học Trì Lập Đông bận huấn luyện trận đấu, không có bạn học đại học nào, bây giờ bạn học còn lui tới cũng đều ở năm cấp ba, hàng năm đều phải tụ họp lại, năm nay hẹn tụ họp và giữa trưa mùng ba tháng giêng.

Trước tết âm lịch hắn đã báo cáo chuyện này với Hạ Nhạc, cũng nói Vương Tề sẽ đi.

Tới buổi sáng mùng ba trước khi đi ra ngoài, hắn lại gọi cho Hạ Nhạc nói muốn đi tham gia buổi tụ họp.

Hạ Nhạc nói: “Mặc gì vậy? Chụp một tấm cho em xem đi.”

Trì Lập Đông liền chụp một tấm toàn thân ở trong gương gửi cho Hạ Nhạc, họp lớp cũng không phải là nơi quá trang trọng, hắn ăn mặc hơi thoải mái, áo khoác và giày đều là do Hạ Nhạc chọn mua, kiểu dáng rất hợp với hắn, không quá trưởng thành nhưng không kìm được xem lại hai lần.

Hạ Nhạc nhìn, nói: “Ăn mặc đẹp trai như vậy là muốn làm cái gì hả?”

Trì Lập Đông cười nói: “Đẹp chỗ nào chứ? Anh chỉ tùy tiện mặc thôi.”

Hạ Nhạc nói: “Em chính là không vui, vừa nhìn đã muốn chọn đâm.”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc cũng gửi hình tới, cũng là chụp toàn thân ở trong gương, cậu ăn mặc đẹp trai hơn Trì Lập Đông. Vốn dĩ cậu đã đẹp trai hơn Trì Lập Đông rất nhiều.

Trì Lập Đông nói: “Em cũng muốn ra ngoài sao?”

Hạ Nhạc: “Em đi gặp bạn.”

Trì Lập Đông nói: “Vừa hẹn hả? Ngày hôm qua cũng không nghe em nói, bạn nào vậy?”

Hạ Nhạc nói: “Một người bạn ở nước Mỹ, em đã nói qua với anh, bộ dạng rất giống Tom Cruise đó.”

Trì Lập Đông: “… Cái người nước Mỹ muốn tặng em một căn nhà ở quảng trường Manhattan
sao? Không phải là em lừa anh sao?”

Hạ Nhạc nói: “Ai lừa anh hả? Anh ta có chút việc phải tới Bắc Kinh, thuận tiện hẹn em ra gặp mặt, không tin thì chờ một chút em chụp gửi anh xem.”

Trì Lập Đông nửa tin nửa ngờ, xuất phát đi tới chỗ tụ họp.

Các bạn học đã tới hơn một nửa, đang ngồi trò chuyện với nhau.

Chưa được một lúc, Vương Tề cũng đã tới, nói vài câu với mấy người bạn học ở cửa ra vào, nhìn thấy Trì Lập Đông sau đó cũng tới ngồi vào chỗ trống bên cạnh hắn. Người ngồi cùng bàn là một học sinh năng khiếu thể dục năm đó, quan hệ cũng rất tốt.

Trì Lập Đông vừa lên tiếng chào hỏi Vương Tề, điện thoại di động ở trong túi rung một cái, hắn tỏ ý Vương Tề nói chuyện với mấy bạn học khác trước sau đó mới lấy điện thoại di động ra.

Hạ Nhạc gửi hình cho hắn, một người đàn ông ngoại quốc, nhìn không ra cụ thể là bao nhiêu tuổi, chắc tầm ba mươi đến bốn mươi lăm tuổi, tuy không giống Tom Cruise cho lắm nhưng cũng rất đẹp trai. Bối cảnh ảnh chụp là một tiệm cơm tây, hắn và Hạ Nhạc đã từng đi qua, Hạ Nhạc nói rất thích pho mát xanh của nhà hàng này.

Vương Tề hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Trì Lập Đông cất điện thoại di động, nói: “Trong nhà có một chút chuyện.”

Vương Tề: “Quan trọng lắm sao?”

Trì Lập Đông không tập trung nói: “Gần như vậy.”

Vương Tề: “…”

Trì Lập Đông nói: “Cậu có quan hệ với đài truyền hình không? Có em gái của một người bạn muốn vào thực tập.”

Vương Tề nói: “Qua tết tôi sẽ hỏi giúp cậu, thực tập cũng không có vấn đề gì, có thể ở lại hay không thì không bảo đảm.”

Trì Lập Đông nói: “Được.”

Vương Tề nhìn hắn, hỏi: “Lúc vừa vào nhìn cậu còn rất tốt, tại sao lại trở nên sa sút như vậy.”

Trì Lập Đông pha trò: “Cậu cũng biết bây giờ tôi không thể đụng vào rượu và thuốc lá, có thể không sa sút à.”

Vương Tề không hỏi lại hắn, rất nhanh đã bị bạn học bên cạnh kéo đi uống rượu.

Trì Lập Đông ngồi khoảng mười phút, đi tới tìm và tạm biệt đội trưởng tổ chức buổi tụ họp, nói trong nhà có việc gấp phải trở về, không muốn quấy rầy sự vui vẻ của mọi người.

Tiểu đội trưởng biết rõ hắn rất hiếu thuận, tưởng rằng mẹ của hắn có chuyện gì, còn ân cần hỏi vài câu.

Hắn lặng lẽ đi ra, điều khiển xe tới nhà hàng Tây.

Hạ Nhạc và Niên Niên đang dùng cơm, hoàn toàn không có người nước Mỹ nào.

Trì Lập Đông đứng ở bên cạnh bàn, vô cùng tức giận.

Xung quanh miệng của Niên Niên đều là thịt vụn, giống như con mèo mướp nhỏ, đáng yêu gọi hắn: “Mẹ.”

Hắn cũng không tức giận nữa, ngồi xuống đối diện hai người, vừa đưa mắt lên nhìn cái bàn phía trước, vị trai đẹp ngoại quốc trong tấm ảnh đang ngồi ăn cơm trưa với một vị phu nhân.

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc nhịn cười, cầm nĩa ăn ghim một miếng thịt bò bít tết nhỏ cho Niên Niên ăn, nói: “Anh ăn gì chưa?”

Trì Lập Đông: “Chưa.”

Hạ Nhạc gọi nhân viên phục vụ, Trì Lập Đông tùy tiện gọi đồ ăn, sau đó trở nên ủ rũ cũng không nói chuyện, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, hắn nhận nhưng động tác có chút gấp gáp, dao nĩa và chén đĩa đụng vào vang lên tiếng leng keng.

Nhân viên phục vụ vừa đi ra.

Hạ Nhạc nói: “Tức giận à?”

Trì Lập Đông: “Không có.”

Hạ Nhạc thu lại vẻ mặt, nói: “Vậy anh làm gì vậy?”

Trì Lập Đông: “Không làm gì.”

Hạ Nhạc nhìn chằm chằm hắn mấy giây, nói: “Nếu như anh cảm thấy em ảnh hưởng đến buổi tụ họp của anh, vậy thì em xin lỗi anh.”

Trì Lập Đông nói: “Anh không có ý gì cả.”

Hạ Nhạc nói: “Vậy anh có ý gì?”

Trì Lập Đông nhìn Niên Niên.

Hạ Nhạc nói: “Anh đừng nhìn nó, em đang hỏi anh.”

Trì Lập Đông: “Chúng ta đừng nói nữa có được không? Anh tới thì cũng đã tới rồi, ăn cơm trước đi.”

Hạ Nhạc nói: “Không ai gọi anh tới.”

Trì Lập Đông: “…”

Hắn nên lập tức đi dậy rời đi.

Niên Niên nói: “Sao hai người lại cãi nhau? Đừng cãi nhau nữa.”

Thân thể của Trì Lập Đông muốn đứng dậy đã ngồi trở lại.

Hạ Nhạc nói: “Bố mẹ không cãi nhau, là đang nói đạo lý thôi.”

Niên Niên: “Vậy phải nói đàng hoàng, ai cũng đừng tức giận cũng đừng lớn tiếng.”

Hai người lớn lập tức không mở miệng được.

Niên Niên nói: “Tại sao không nói chuyện?”

Trì Lập Đông không biết nên nói cái gì, lại cảm thấy không nói thì sẽ phụ lòng của con trai.

Hạ Nhạc nói: “Thật xin lỗi, em sai rồi.”

Trì Lập Đông vội nói: “Vừa rồi lời nói của anh cũng hơi không tốt…”

Hạ Nhạc: “Là rất không tốt.”

Trì Lập Đông: “… Thật xin lỗi.”

Niên Niên vỗ tay nói: “Thật tốt quá, nắm tay giải hòa đi.”

Trì Lập Đông đưa tay.

Hạ Nhạc cũng duỗi tay tới.

Hai người nắm tay nhau.

Niên Niên hài lòng, tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, bọn hắn đưa Niên Niên về nhà của dì cả Hạ Nhạc, Trì Lập Đông không đi lên, dưới lầu chờ Hạ Nhạc xuống, hai người trở về chỗ ở SOHO.

Vài ngày không ai ở, trong nhà hơi có mùi khó chịu, Hạ Nhạc mở cửa sổ ra sau đó mở máy lọc không khí.

Trì Lập Đông ôm cậu từ phía sau, ôm lên trên giường sau đó tiến tới hôn cậu.

Hai người rất nhanh đã động tình.

Sau đó, Hạ Nhạc sờ bao thuốc ở ngăn kéo đầu giường, Trì Lập Đông giúp cậu châm thuốc, mình không thể hút cho nên chỉ để lên mũi ngửi vài cái.

Hạ Nhạc tựa vào đầu giường để hút thuốc, vén tóc về phía sau, nói: “Có chuyện muốn nói với em sao?”

Trì Lập Đông dùng ánh mắt mê luyến nhìn cậu, hỏi: “Em yêu anh không?”

Hạ Nhạc nói: “Không yêu.”

Trì Lập Đông lại nói: “Em đã từng lừa anh chưa?”

Hạ Nhạc nói: “Đều đang lừa anh.”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc nói: “Còn có câu hỏi nào khác không?”

Trì Lập Đông nói: “Em sẽ rời khỏi anh sao?”

Hạ Nhạc dập thuốc lá, nói: “Anh làm sao vậy?”

Trì Lập Đông hỏi lại lần nữa: “Em sẽ sao?”

Hạ Nhạc tới gần, hai tay nắm chặt cổ của hắn, cong môi cười cười, nói: “Em nói em có, anh có thả em đi không?”

Trì Lập Đông sâu xa nhìn cậu, sau đó hôn môi của cậu, mùi thuốc lá đắng chát lan vào giữa răng môi của hai người.

Rất lâu mới tách ra, Hạ Nhạc nói: “Em không đi, thật đó.”

Cặp mắt của cậu vẫn luôn ngập nước như vậy, Trì Lập Đông lại cảm thấy mình lạc trong hai vũng đầm sâu này rồi.

Lập tức cảm thấy, cậu là của mình. Lập tức suy nghĩ, cậu là thật sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện