Nắng Hạ Ngày Đông

Trở về


trước sau

Thông báo của Cục Quản lý Dược phẩm vừa tung ra, các doanh nghiệp kinh doanh đông trùng hạ thảo đều bị ảnh hưởng nặng nề, giá cả đông trùng hạ thảo vốn dĩ vẫn ở mức cao trong nhiều năm liên tiếp, vậy mà chỉ trong vòng vài ngày đã giảm xuống mức thấp nhất. Doanh nghiệp dính vào làn sóng lần này cũng không oan uổng, nhưng nhà xưởng sản xuất đông trùng hạ thảo của Trì gia hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia, lại vì chuyện này mà tai bay vạ gió, chịu ảnh hưởng nặng nề.

Đầu tiên, các cửa hàng kinh doanh đông trùng hạ thảo nhận được đơn trình báo nặc danh nên tạm thời phải đóng cửa để lấy mẫu sản phẩm xét nghiệm. Lại thêm mắm thêm muối, bị quần chúng không rõ chân tướng đồn bậy, bà Trì cũng từ đó mà nghe được một ít tin vịt, kinh hoàng mà gọi cho con trai nhà mình: “Công ty sao lại bị niêm phong? Con có chuyện gì không?”

Trì Lập Đông thật ra không có việc gì, chỉ là bận đến sứt đầu mẻ trán mà thôi. Kết quả sau khi lấy mẫu kiểm tra hẳn là không có vấn đề gì, vốn dĩ thanh giả tự thanh, nhưng tác động của mấy tin tức tiêu cực này rất khó để nhanh chóng loại bỏ, thêm việc nhiều phương tiện truyền thông vì muốn thu hút sự chú ý của công chúng liền trực tiếp sao chép hoặc đưa ra những tin tức giật gân, trực tiếp nghi ngờ các thương hiệu lâu đời, khiến cho Trì Lập Đông khổ càng thêm khổ.

Mãi cho đến cuối tháng ba, một số nhà đài chính thống có tầm ảnh hưởng lớn đưa tin để bác bỏ tin đồn, hệ quả này mới dần dần lắng xuống. Lúc này, Trì Lập Đông đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Còn bà Trì vì lo lắng quá độ nên sinh bệnh, phải đến bệnh viện làm cái tiểu phẩu.

Trong thời gian bà Trì nằm viện, Trì Lập Đông bận rộn cả ngày cả đêm, không có thời gian đến chăm sóc. Nhưng mà bà Trì ngày thường vẫn kiên trì tập thể dục buổi sáng, thân thể vẫn là không tồi, hồi phục nhanh chóng, cũng không để lại di chứng sau phẫu thuật gì.

Bận rộn liên tục, thấm thoắt đã trôi qua hơn nửa mùa xuân.

Lúc bà Trì xuất viện, công ty đã bình ổn trở lại, thần kinh căng như dây đàn trong mấy tháng của Trì Lập Đông cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút. Đến công ty xử lí một chút việc, trên đường về nhà, chợt nhớ tới đã lâu không tra tin tức chuyến bay của người nào đó.

Trong quãng thời gian bộn bề vừa rồi, tưởng chừng hắn sẽ không còn thời gian để nhớ về tình yêu đã mất. Tiếc là sự thật tàn nhẫn, càng bận thì càng nhớ nhiều hơn, đặc biệt là lúc bị công việc làm cho cảm xúc bùng nổ, còn có thời gian chờ đợi bà Trì là phẫu thuật, hắn luôn nghĩ về người đó, nhớ đến phát điên.

Người này, bây giờ đang ở đâu?

Mới đi được nửa đường, Trì Lập Đông nhận được cuộc gọi từ bà Trì, nói hôm nay cảm thấy ăn không ngon miệng, muốn nếm thử một chút đồ ngọt.

Trì Lập Đông lái xe đến cửa hàng bánh ngọt quen thuộc để mua bánh về cho bà Trì, lúc đang tính tiền, vô tình nhìn thấy bên cạnh có một người phụ nữ trẻ tuổi dắt theo đứa bé, đang đứng trước tủ chọn bánh. Nhìn vóc người hẳn là nhóc con này mới tầm bốn tuổi nhưng lại mang vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay sau lưng như người lớn. Người phụ nữ nhẹ nhàng, trìu mến hỏi: “Con thích chiếc bánh Doraemon này sao?”

“Không thích.”

“Cái này thì sao? Người đàn ông nhỏ màu vàng, bố con nói con rất thích cái này.”

“Khi còn nhỏ thích, hiện tại không thích.”

“Vậy cái bánh ô tô nhỏ này thì sao?”

“Nó là McQueen Tia Chớp*, không phải ô tô nhỏ.”

*McQueen Tia Chớp (Lightning McQueen) là một nhân vật hoạt hình năm 2006 Disney/Pixar tựa phim Car, và bản làm lại trong bộ phim Car 2 năm 2011.

“……….Tia chớp gì?”

“Đua xe tổng động viên, chưa từng thấy qua sao?”

Nhân viên cửa hàng đem chiếc bánh đã được đóng gói cẩn thận cho Trì Lập Đông, hắn cầm lấy, tính toán xoay người đi ra ngoài, mà lúc này thằng nhóc kia cũng xoay người lại.

Trì Lập Đông: “!!!”

Nhóc con trừng lớn đôi mắt, cực kỳ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền khôi phục biểu tình trên mặt, nghiêm túc nói: “Thật trùng hợp, chú cũng tới đây mua bánh.”

Trì Lập Đông: “…”

Người phụ nữ bên cạnh nói: “Niên Niên, con quen chú này sao?”

Trì Lập Đông nghĩ thầm, tôi mới không phải là chú!

Nhóc con Niên Niên vẫn một bộ dáng nghiêm túc như cũ, lại có thêm chút ngạo kiều, nói: “Có gặp qua vài lần, trước kia là bạn của bố con.”

Trì Lập Đông lại thầm nghĩ, tôi mới không phải.

Người phụ nữ mỉm cười chào hỏi với Trì Lập Đông: “Chào anh.”

Lúc này, tầm mắt Trì Lập Đông mới từ trên người Niên Niên chuyển qua cô ta, đột nhiên phát hiện người này có chút quen mắt, nói: “Chào, cô là?”

Người phụ nữ: “Tôi là đồng học của Hạ Nhạc, học trong cùng một khoa nhưng khác lớp.”

Trì Lập Đông nháy mắt nhớ tới đã gặp cô ta ở nơi nào, lại đem tầm mắt quay lại trên khuôn mặt Niên Niên, trong lòng ngờ vực, chẳng lẽ mẹ Niên Niên là người này sao?”

Trì Lập Đông hỏi: “Bố con đâu?”

Niên Niên: “Bố đang lái xe, sắp tới đây rồi.”

Trì Lập Đông ngạc nhiên: “Cũng về Bắc Kinh?”

Niên Niên: “Bọn con đã về từ lâu rồi.”

Trong lòng Trì Lập Đông thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không nổi một lời nào. Niên Niên lớn hơn cao hơn, sống mũi cũng càng cao hơn trước, càng lớn càng giống Hạ Nhạc, kể cả ngữ khí nói chuyện cũng giống Hạ Nhạc.

Người phụ nữ nói: “Niên Niên, chúng ra nhanh chọn bánh kem, rồi ra ngoài chờ bố, có được không?”

“Chọn chiếc McQueen Tia Chớp kia vậy.”

Trì Lập Đông ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn nhân viên cửa hàng phía đối diện đang giúp hai người lấy bánh kem. Sườn mặt của cô gái này, cùng gương mặt trong trí nhớ hắn trùng lên nhau, vẫn xinh đẹp như vậy, còn có phần thành thục mỹ lệ hơn trước.

Trì Lập Đông thầm nghĩ, hắn hẳn là nên rời đi, Hạ Nhạc sắp tới rồi. Chẳng lẽ hắn còn muốn đứng ở nơi này nhìn
một nhà ba người của họ hạnh phúc như thế nào sao? Hạ Nhạc cũng chưa chắc muốn gặp hắn.

Mặc dù là nghĩ như thế, nhưng hắn lại không bỏ đi được. Chậm rãi theo đuôi Niên Niên cùng người phụ nữ kia từ trong tiệm đi ra, cùng đứng chờ ở ven đường.

Cô ta ngập ngừng hỏi: “Anh muốn chờ Hạ Nhạc sao?”

Trì Lập Đông chột dạ, vội nói: “Đúng vậy, đã lâu chưa gặp cậu ấy.”

Niên Niên liếc mắt nhìn Trì Lập Đông một cái, lại nhanh chóng dời mắt qua bên kia.

Trì Lập Đông vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ, lúc muốn thu hồi lại thì bị một bàn tay nhỏ con nắm lại.

Niên Niên vẫn là nhìn qua bên kia, đem ngón cái của Trì Lập Đông nắm chặt trong tay.

Từ xa có một chiếc ô tô đang chạy tới, tốc độ dần chậm lại.

Trì Lập Đông chỉ cần liếc mắt là đã thấy được Hạ Nhạc đang ngồi ở vị trí lái xe, tiếc là nhìn không rõ, chỉ cảm thấy hẳn là Hạ Nhạc cũng nhìn thấy hắn.

Niên Niên ngẩng đầu, nói cực kỳ nghiêm túc: “Lần này đừng chọc bố tức giận nữa.”

Trì Lập Đông: “…”

Xe dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Tựa hồ do dự một chút, Hạ Nhạc mới từ trong xe bước ra. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cậu cũng không chào hỏi cùng Trì Lập Đông, chỉ nhận chiếc bánh kem từ trong tay người phụ nữ kia, nói: “Cảm ơn.”

Người phụ nữ: “Không cần khách khí. Vô tình gặp bạn của anh.”

Hạ Nhạc: “Ừ.”

Người phụ nữ nhìn qua Trì Lập Đông, lại nhìn qua Hạ Nhạc, nhận thấy bầu không khí có chút kỳ lạ liền nói: “Vậy tôi về trước.”

Hạ Nhạc: “Để tôi chở về.”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không cần, nhà tôi rất gần bên này. Có thời gian tới chơi tôi sẽ giới thiệu cho anh. Chồng tôi biết anh, hai người hẳn là có thể cùng nhau nói chuyện.”

Hạ Nhạc gật gật đầu, nói: “Được, hẹn lần sau vậy.”

Niên Niên dùng cái tay không của mình vẫy vẫy: “Tạm biệt, cảm ơn chiếc bánh kem của dì.”

Trì Lập Đông không biết nên làm thế nào, chỉ đành nói: “………..Tạm biệt.”

Người phụ nữ kia đi rồi. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hạ Nhạc từ đầu tới cuối vẫn chưa nhìn Trì Lập Đông lấy một cái, đôi mắt nhìn đi nơi khác, tay đút vào chiếc áo khoác ngoài, cũng không có ý tứ nói chuyện.

Trì Lập Đông nhìn chằm chằm khuôn  mặt cậu, cảm thấy hình như có chút gầy đi, so với trước kia đen hơn một chút, còn làn da vẫn đẹp như cũ.

Niên Niên quơ quơ tay Trì Lập Đông.

Hắn đành mở miệng, nói: “Trở về lúc nào thế?”

Hạ Nhạc: “Cũng được mấy ngày rồi.”

Trì Lập Đông tiếp tục hỏi: “Ở tại nhà dì cả sao?”

“Ừ.”

Hạ Nhạc biểu hiện lạnh nhạt cực điểm, những lời trong lòng của Trì Lập Đông cũng không có cách nào nói ra, hiện tại muốn tỏ vẻ thân thiện là rất khó, nghĩ nghĩ một chút, mới mở miệng: “Người vừa rồi, là hoa khôi khoa em đúng không? Bộ dáng vẫn không khác xưa là bao.” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hạ Nhạc nói: “Tình cờ gặp được.”

Trì Lập Đông mỉm cười, có điểm vui vẻ, cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, liền tìm tòi chút lời hàn huyên: “Lần này trở về ở lại bao lâu?”

Hạ Nhạc nói: “Không biết.”

Trì Lập Đông gật gật đầu.

Hạ Nhạc liền nói: “Niên Niên, chúng ta trở về ăn cơm tối.”

Niên Niên còn nắm lấy tay Trì Lập Đông, lưu luyến không rời nói: “Daddy, chúng ta có thể ăn cơm bên ngoài không?”

Hạ Nhạc lạnh nhạt từ chối: “Không thể, bà đã chuẩn bị cơm ở nhà rồi.” Nói xong liền duỗi tay qua, Niên Niên không còn cách nào khác đành phải buông tay Trì Lập Đông, nắm lấy tay bố mình, có chút ủy khuất mà nhìn Trì Lập Đông. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Trì Lập Đông vội nói: “Nếu con muốn ra ngoài chơi cứ gọi điện thoại, chú sẽ tới đón con, số điện thoại vẫn chưa thay đổi.”

Niên Niên cũng không bưng bộ dáng ông cụ non như hồi nãy, vui vẻ nói: “Con muốn đi xem cá mập, nhớ dẫn con đi nhé.”

Mặt Hạ Nhạc lộ rõ vẻ bất mãn, rốt cuộc cũng nhìn Trì Lập Đông một cái, ánh mắt thực ngắn ngủi.

Trì Lập Đông không kịp nhìn thấy ánh mắt của Hạ Nhạc, lại đối với Niên Niên bổ sung một câu: “Phải để bố con đồng ý mới được.”

Hạ Nhạc lạnh nhạt cắt ngang: “Rồi nói sau, đi thôi.”

Hạ Nhạc nhét Niên Niên ngồi vào ghế dành cho trẻ em ở phía sau, thắt chặt dây an toàn. Niên Niên lộ ra khuôn mặt nhỏ từ trên vai cậu, hướng phía Trì Lập Đông nói: “Mommy, nhớ chờ điện thoại con!”

Hốc mắt Trì Lập Đông ngay lập tức sưng lên. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hạ Nhạc ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của Trì Lập Đông, ngẩn ra một chút, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, lạnh nhạt nói: “Đừng tỏ vẻ đạo đức giả như thế.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện