Anh em Liên Dã tới Bắc Kinh này làm gì?
Trì Lập Đông nhớ rõ, Liên Dã là luật sư, em trai là một tên học hành hơi kém, hai anh em nhà này, bất kỳ người nào cũng không giống như cộng sự trong công việc của Hạ Nhạc. Đặc biệt là em trai Liên Dã, cậu ta còn là người đã từng theo đuổi Hạ Nhạc.
Cái này là chuyện gì vậy?
Tuy rằng trong lòng luôn thắc mắc chuyện này, kỳ thật là nói không nên lời nên khó chịu, Trì Lập Đông vẫn gắng gượng lên tinh thần chơi cùng Bà Trì và Niên Niên một ngày.
Bà Trì đi chơi vô cùng thích chụp ảnh, đặc biệt thích chụp ảnh ở trước hoa, mỗi khi nhìn đến hoa xuân, khẳng định sẽ muốn qua chụp vài kiểu. Trên miệng của Niên Niên tựa như được treo một hũ mật nhỏ nói liên tục: “Bà nội thật xinh đẹp quá”, “Bà nội nhất định là bà nội xinh đẹp nhất toàn thế giới ”, Trì Lập Đông bởi vì kỹ thuật chụp ảnh quá xấu bị Bà Trì liên tục phê bình “Quả thực ngốc chết mất ”.
Trì Lập Đông đối với Niên Niên tự mang gen làm cho người ta thích, thì chỉ có thể lực bất tòng tâm hổ thẹn không bằng.
Giữa trưa đi đến nhà hàng của địa phương ăn cá nướng, thịt cá tươi ngon, thớ cũng rất nhỏ, Trì Lập Đông vô cùng cẩn thận đem thịt cá nhặt sạch sẽ rồi mới đưa cho Niên Niên ăn.
Bà Trì cùng mấy dì bằng tuổi ở bàn cách vách bắt chuyện, đối phương là bạn học cùng năm nhất, vừa lúc thừa dịp cảnh xuân, liền ước hẹn cùng nhau lại đây du lịch, nhìn thấy Bà Trì cùng đi du ngoạn với con cháu, sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ, nói con cháu nhà mình hoặc là bận công tác, hoặc là bản thân có nhiều chuyện khác nhau, khi họ nói muốn đi ra ngoài chơi thì con họ cũng chỉ đưa tiền hoặc hỗ trợ tìm đoàn, hiếm khi cùng đi ra ngoài. Bà Trì thuận thế liền đem con trai nhà mình khen ngợi một phen, phảng phất vừa rồi người hối hận không thể một lần nữa sinh ra một đứa trẻ thông minh biết chụp ảnh không phải là bà. Vài người cũng muốn trêu đùa chút với Niên Niên, hỏi bé con xem bây giờ bao nhiêu tuổi, đi học có giỏi không, Niên Niên cũng rất thoải mái mà trả lời.
Có người hỏi: “ Bé con, mẹ của con đâu? Tại sao một nhà ba người lại không đi cùng nhau?”
Trì Lập Đông khẩn trương, sợ Niên Niên ngày thường gọi đã quen, lúc này thật sự kêu hắn là mẹ thì vô cùng xấu hổ.
Không nghĩ được Niên Niên nghiêm túc mà trả lời nói: “Mẹ đã bay lên bầu trời rồi, hiện tại là một ngôi sao mỹ lệ. ”
Hai người lớn quay mặt nhìn nhau, bà cô đi hỏi chuyện sờ sờ đầu của Niên Niên, có chút đồng tình.
Niên Niên nói: “Về sau con cũng sẽ biến thành một ngôi sao, đến lúc đó con cùng với mẹ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Thời điểm Trì Lập Đông dỗ bé ăn cá, nghe được có người nhỏ giọng nói với Bà Trì: “ Đứa bé nhỏ như vậy mà năng lực biểu đạt ngôn ngữ thật tốt quá, đã nói đến mức làm người ta cảm động phát khóc. Gia đình của cô thật sự biết cách giáo dục con trẻ.”
Trì Lập Đông cũng nghe đến rơm rớm nước mắt. Hạ Nhạc thật biết giáo dục con cái.
Thời điểm mùa đông năm kia lúc mới gặp Niên Niên, thằng bé cũng rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, năng lực biểu đạt ngôn ngữ cũng ưu tú hơn rất nhiều so với những bạn nhỏ cùng tuổi, nhưng đặc điểm tính cách biểu hiện ra ngoài cùng hiện tại vẫn là không giống nhau, khi đó bé dễ dàng thẹn thùng, cũng không dám cùng người xa lạ nói chuyện, thường xuyên dựa vào làm nũng tranh thủ mua đồ vật mà bản thân muốn. Không thể nói khái niệm giáo dục của vợ chồng giáo sư Hạ không khoa học, nhưng cách ông bà giáo dục con cháu luôn dễ dàng cưng chiều. Đối với một đứa bé khỏe mạnh trưởng thành thì có ba làm bạn dẫn đường là việc vô cùng trọng yếu.
Sắc trời chạng vạng, một nhà ba người lên đường về trở về, đến đường cao tốc, Trì Lập Đông gọi cho Hạ Nhạc, hỏi cậu: “Bận xong rồi sao?”
Hạ Nhạc nói: “Đúng vậy, mọi người đến đâu rồi? Buổi tối đi ăn vịt nướng đi, em đã đặt trước rồi. Hãy cùng dì nói một tiếng, em đem hai người bạn tới.”
Trì Lập Đông: “ …… hai anh em Liên Dã sao?”
Hạ Nhạc: “ Anh biết sao? Niên Niên nói sao?”
Trì Lập Đông không nghe ra được trong giọng nói của cậu có điều gì bất thường hay không, cùng mẹ nói một tiếng, bà vừa nghe nói là bạn của Hạ Nhạc, cũng không để ý lắm.
Trì Lập Đông có chút bực mình, nhưng lại muốn tỏ vẻ hào phóng, nói với Hạ Nhạc: “Mẹ của anh không có ý kiến gì đâu. Thay anh chào hỏi đám người Liên Dã, lát nữa gặp.”
“Ừm…” Hạ Nhạc đột nhiên hỏi: “ Buổi tối Lý Đường có thời gian không? Rủ anh ta cùng đi?”
Trì Lập Đông không thể hiểu được: “Em muốn gặp cậu ta sao?”
Hạ Nhạc: “Thật ra không phải, ý của em là càng nhiều người thì càng náo nhiệt.”
Trì Lập Đông không tình nguyện nói: “Anh phải hỏi cậu ấy một chút mới biết được.”
Hắn căn bản không hỏi, một lát sau, chờ thời điểm đèn đỏ, đã phát WeChat cho Hạ Nhạc, nói Lý Đường không rảnh nên không đi được. Hạ Nhạc trả lời lại “Vậy hôm nào sẽ hẹn anh ấy sau. ”
Trì Lập Đông buồn bực mà nghĩ, vì cái gì muốn hẹn Lý Đường? Không phải vẫn luôn chán ghét Lý Đường sao? Hắn hiện tại căn bản là không nghĩ được hình ảnh Lý Đường cùng Hạ Nhạc xuất hiện, hắn không muốn liên tưởng đến những điều linh tinh.
Đường đến cửa hàng vịt nướng vô cùng tắc nghẽn, đi đi dừng dừng giống như con quay. Niên Niên đói bụng, Trì Lập Đông đem đồ ăn vặt ngày hôm qua chuẩn bị đưa ra, bé cũng chỉ ăn một chút, nói mỗi ngày đồ ăn vặt không thể ăn quá nhiều… hoàn toàn không giống như đứa trẻ vài tuổi.
Sau những giờ phút gian nan, rốt cuộc cũng tới được nơi hẹn, Hạ Nhạc cùng anh em Liên Dã đã tới trước một
bước rồi, đang uống trà chờ bọn họ. Niên Niên cùng hai anh em này hiển nhiên là rất quen thuộc, vừa thấy mặt liền rất nhiệt tình chạy qua hoan hô “ Con rất nhớ hai người ”, hai anh em Liên Dã cũng cúi xuống ôm lấy bé.
Liên Dã không những tặng Niên Niên vài món đồ chơi, còn tặng cho Bà Trì một hộp keo hoa làm lễ vật gặp mặt, hơn nữa tướng mạo cùng khí chất của hắn đều vô cùng xuất chúng, tiếng phổ thông lại nói rất trơn tru, Bà Trì đối với hắn ấn tượng không tồi. Bộ dáng Liên Dã cơ hồ không có gì biến hóa, em trai Liên Dã lớn lên không ít, lần trước gặp mặt còn cảm thấy là một thanh niên nhiệt huyết, hiện tại đã ra dáng một người trưởng thành trầm ổn, nhìn thấy Trì Lập Đông cũng không giương cung bạt kiếm giống lần trước, thực khách khí mà nói: “Trì đại ca.”
Trì Lập Đông đành phải khách khách khí khí giả dạng quan tâm em trai Liên Dã: “Đã tốt nghiệp rồi sao? Tôi nhớ rõ cậu học kế toán đúng không?”
Tiếng phổ thông của em trai cũng tiến bộ đôi chút, cũng không ngượng ngùng, nói: “Vẫn chưa, tiếp theo tôi còn phải đi làm thực tập sinh cho một văn phòng nữa mới được.”
Khách sáo xong rồi, Trì Lập Đông yên lặng quan sát cậu ta một phen, ngồi giữa hắn cùng Hạ Nhạc là Liên Dã, khi Hạ Nhạc mở miệng nói chuyện thì cậu ta mới quay đầu lại nhìn Hạ Nhạc, ánh mắt cùng biểu tình đều cực kỳ bình thường, không giống như lúc trước vừa thấy Hạ Nhạc hai mắt liền tỏa ánh sáng bộ dáng đáng khinh—— sự đáng khinh này cũng là Trì Lập Đông cảm thấy như vậy.
Lúc gọi món ăn, Bà Trì cùng Liên Dã quả thực chỉ hận gặp nhau quá muộn, nhiệt tình giới thiệu vịt nướng Bắc Kinh và đồ ăn khác của nhà hàng này như thế nào, ở Bắc Kinh học mấy năm như Liên Dã còn chưa chắc đã biết, tuy vậy anh ta vẫn kiên nhẫn nghe Bà Trì giới thiệu, trên mặt còn lộ ra biểu tình đúng lúc “A đồ ăn Bắc Kinh thật là lợi hại”, đầy dối trá —— Trì Lập Đông chửi thầm. Thừa dịp bọn họ gọi món ăn, em trai Liên Dã cũng đang thân thiện cùng Niên Niên, Trì Lập Đông nhỏ giọng hỏi Hạ Nhạc: “ Không phải em nói rằng đi tiếp cộng sự trong công việc sao?”
Hạ Nhạc dường như vô cùng vui vẻ, nhìn trong ánh mắt của cậu đều là ý cười, cũng nhỏ giọng nói: “ Cộng sự trong công việc đó đã được đưa về khách sạn rồi, người ta cùng anh em Liên Dã bọn họ tới đây.”
Trì Lập Đông kỳ thật không tin, nhưng lại không dám nói, chỉ bảo: “Vậy thì thật trùng hợp.”
Nụ cười trên gương mặt của Hạ Nhạc rõ ràng phai nhạt đi rất nhiều, nói: “Hai người đó trước kia em chưa từng gặp qua, là người đồng hành Liên Dã giới thiệu, tới Bắc Kinh hợp tác cùng em. Vừa lúc Liên Dã lại nghỉ phép, cũng muốn đến Bắc Kinh, sau đó liền trông thấy bạn cùng học, nên bọn họ mới tới đây.”
Trì Lập Đông bừng tỉnh nói: “ Hóa ra là như vậy a…”
Hạ Nhạc nói: “Nếu không anh nghĩ là như thế nào?”
Trì Lập Đông biết Hạ Nhạc nói như vậy chính là đã tức giận, muốn giải thích lại chột dạ, buồn rầu mà nghĩ cách phải lấy lòng như thế nào, thì mặt Hạ Nhạc đã quay sang nói chuyện cùng Bà Trì, không để ý đến cảm nhận của hắn.
Hắn mặt ủ mày ê, có điểm ủy khuất, cũng biết chính rằng mình không oan uổng, Hạ Nhạc căn bản không giấu giếm việc anh em Liên Dã tới đây, là hắn bụng dạ hẹp hòi, còn năng lực suy diễn lại quá sức tưởng tượng.
Liên Dã vừa đẹp trai lại biết cách cư xử, cũng không đối xử lạnh lẽo với bất kỳ ai, nhìn thấy Trì Lập Đông không nói lời nào, liền chủ động tới nói chuyện cùng hắn, nói ở Hong Kong cũng thường xuyên để ý đến tin tức có quan hệ với cửa hiệu lâu đời của Trì gia, còn nhắc tới Tết Âm Lịch kia, việc có quan hệ với đông trùng hạ thảo. Trì Lập Đông chậm rãi cảm thấy, người này còn rất có ý tứ, nói chuyện dí dỏm, nhiệt tình mà lại không quá phận, trò chuyện với anh ta có cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân. Sau đó nghĩ, được làm bạn với Hạ Nhạc đều là tiêu chuẩn như thế này, hắn làm bạn trai lại vừa không thú vị vừa vụng về như vậy.
Liên Dã nói nói, nhắc tới hai người hôm nay cùng anh em bọn họ tới Bắc Kinh: “Chúng tôi ở trên máy bay nói chuyện phiếm, cho thấy hiểu biết đối với Bắc Kinh, bọn họ đều nói đến nhãn hiệu của anh, mấy năm gần đây lực ảnh hưởng của nó quả thật càng lúc càng lớn, Trì ca thật sự rất lợi hại.”
Em trai thốt ra một câu: “Khó trách Xa-vier nói Trì đại ca là giả heo ăn thịt hổ.”
Trì Lập Đông kinh ngạc nhìn Hạ Nhạc, Hạ Nhạc đang gắp cho Niên Niên một núi đồ ăn.
Liên Dã trách mắng: “Em lại loạn nói cái gì vậy.”
Em trai: “ …… đang yên lành sao lại mắng em? Được rồi được rồi, vậy coi như em cái gì cũng chưa nói là được rồi.”