Trong đêm tối yên tĩnh, cảnh vật tối mịt mờ.
Ánh trăng bị những án mây che mờ, gió vẫn như cũ thổi mạnh từng cơn.
Xung quanh chỉ còn nghe được tiếng tí tách của ngọn lửa còn xót lại.
Không gian như vậy lại càng khiến cho lòng người cô đơn gấp bội.
Hoàng Lan vẫn như cũ ôm lấy Thanh Thu, hiện tại nàng rất mệt, vì đã truyền hết toàn bộ tinh lực cho Thanh Thu, Hoàng Lan giờ đây có chút choáng váng, nàng chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng để lấy lại sức mà thôi.
Thanh Thu ở cạnh bên Hoàng Lan nãy giờ vẫn yên lặng, trầm mặc suy tư.
Thanh Thu hy vọng Hoàng Lan sẽ nghĩ lại mà không đi báo án.
Cô biết nếu đem vụ việc này đi báo án thì gần như sẽ chẳng có lời giải đáp thích đáng đâu.
Ở cái thời này, không có tiền bạc là một loại thiệt thòi.
Mà tiền bạc lại là những con quỷ sai chúng có thể sai khiến con người làm bất cứ chuyện gì dù lớn dù nhỏ.
Cốt yếu chỉ cần có tiền mọi chuyện ắt sẽ được tất.
Thế nên Thanh Thu không muốn Hoàng Lan đi vào con đường không có lối ra này.
Hơn ai hết Thanh Thu hiểu cuộc sống của các nàng từ khi có Hoàng Lan thì đã đủ đầy hơn trước rất nhiều.
Nhưng nếu so với tầng lớp của những người kia họ cùng lắm chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Dân đen thấp cổ bé họng nào có được lợi gì.
Nhưng Thanh Thu cũng hiểu, Hoàng Lan là vì cái gì mới kích động như vậy.
Cô biết chị ấy lo cho mình, lo cho cuộc sống của cả hai.
Khi nghe giọng nói nghẹn đi của Hoàng Lan lòng Thanh Thu cũng đau không kém.
Nơi nàng và cô cùng ở, nơi đó có biết bao nhiêu là kỉ niệm vui, buồn, những thứ mà cả hai cùng gây dựng.
Cùng đem đến cho nhau cuộc sống tốt hơn nay lại hóa thành tro bụi trong biển lửa mà cả hai chỉ có thể trơ mắt nhìn, thử hỏi xem ai mà không đau lòng.
Những thứ kia mất đi có thể sẽ vẫn tìm lại được.
Nhưng nếu Hoàng Lan có mệnh hệ gì thì Thanh Thu phải làm sao đây.
Thanh Thu thừa nhận khi Hoàng Lan xuất hiện trong cuộc đời cô thì nỗi cô đơn tịch liêu của những năm tháng một mình dường như bị che lấp bởi thứ ánh sáng mà Hoàng Lan đem lại.
Chị ở bên cô cùng ăn, cùng nói, cùng cười, vui buồn có nhau.
Tự bao giờ mà sự hiện diện của chị lại bắt đầu trở thành nguồn sống không thể thiếu trong cuộc đời Thanh Thu.
Thứ Thanh Thu muốn bây giờ vẫn là cuộc sống trước kia mà thôi.
Bỏ qua mọi sự hận thù mà yên bình sống.
Ngày ngày cùng chị vui vẻ bên nhau.
Thanh Thu hạ quyết tâm lần sau nhất định sẽ cố gắng khuyên chị ấy.
Bây giờ tâm trạng Hoàng Lan đang không tốt cô không muốn quấy rầy chị.
Chỉ lẳng lặng ngồi yên ôm lấy chị vỗ về.
Sau một thoáng trầm mặc của cả hai Thanh Thu lại lên tiếng:
- Chúng ta bây giờ chỉ có thể đến làm phiền chị Mẫn cùng chị Uyển Tịch thôi.
Hiện tại chỉ có hai người đó có thể giúp được chúng ta.
Chị nghĩ thế nào??
Hoàng Lan giọng mệt mỏi nhừa nhựa lên tiếng:
- Nghe em hết, em cứ sắp xếp theo ý mình
Thanh Thu thấy Hoàng Lan đã dịu lại cũng bắt đầu chịu nghe lời mình thì vui vẻ định mở giọng khuyên ngăn nhưng chưa kịp nói lại bị chặn lại:
- Nhưng riêng việc kia thì không.
Mọi chuyện chị đều nghe em trừ truyện đó.
Thanh Thu yểu xìu "Dạ" một tiếng lại im bặt.
Trời đã tờ mờ sáng mọi vật ẩn dật trong bóng tối dần triển lộ ra bên ngoài.
Mặt trời dần dần ló dạng đem đến một khoảng trời sáng rực.
Khung cảnh hoang tàn của tối hôm qua hiện hữu ngay trước mắt.
Căn nhà bị cháy hết toàn bộ, chỉ còn lại một mảnh tiêu điều hoang sơ.
Hai người lặng lẽ ôm nhau đến tận sáng mới rã rời đứng dậy.
Hoàng Lan đầu óc quay cuồng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh Thanh Thu phải vòng tay ôm lấy nàng thì mới giữ thăng bằng được.
Mò mẫm tìm kiếm xung quanh xem cái lồng thỏ hôm qua ở đâu thì Thanh Thu vô tình phát hiện con thỏ kia ấy vậy mà đã để chạy mất.
Giờ đây chỉ còn lại chiếc lồng nằm trơ trọi một góc mà thôi.
Thanh Thu nghĩ thầm..
"Số mình quà thật nhọ, lần nào đem về nuôi hay chăm sóc đều là để chạy mất".
Lại bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ kia Thanh Thu ôm lấy cả cơ thể Hoàng Lan một cách chặt trẻ, đặt tay nàng qua cổ mình rồi chật vật dìu nàng từng bước từng bước hướng về phía trước mà đi.
Hoàng Lan cũng gắn nhịn mở mắt ra tận tình hướng dẫn đường đi cho Thanh Thu, vì là ban sáng nên chẳng có ai ra đường.
Con đường vì thế mà chẳng có bao nhiêu chướng ngại, vô cùng thuận lợi với Thanh Thu
Cả hai khi đến nhà hai người kia thì đã mệt mỏi đến cùng cực.
Hai chân như nhũng ra, vô lực lê từng bước đến gần đó.
Hoàng Lan gắng gượng khỏi cơn mệt mỏi đưa tay gõ mấy cái vào cửa
Vừa gõ được vài nhịp thì Mẫn đã chạy đến mở cửa.
Đầu tóc rối tung cả lên khó chịu nhìn chủ nhân của tiếng gõ.
Nhưng chưa kịp buông lời trách móc thì Mẫn đã hốt hoảng la lên:
- Làm sao vậy, làm sao lại thành ra như vậy, Uyển Tịch mau ra đây giúp chị một tay.
Nghe được tiếng kêu cùng giọng nói có phần hốt hoảng của Mẫn.
Uyển Tịch đang sửa sang lại quần áo cũng bật nhanh đứng dậy chạy ra ngoài.
Ra đến bên ngoài Uyển Tịch cũng sợ rung hết cả lên.
Vội vội vàng vàng đỡ lấy hai người vào nhà.
Cẩn thận từng chút đặt họ xuống giường.
Mẫn và Uyển Tịch bận rộn đến rối tung lên, đi đi lại lại trong nhà để chăm sóc cả hai người.
Còn Thanh Thu và Hoàng Lan khi vừa nằm xuống giường liền ngủ bất tỉnh nhân sự.
Sau một tối chật vật gần như kiệt sức các nàng không còn ý thức được gì nữa chỉ biết là bản thân hai người đã đến được chỗ an toàn liền ngủ mê man quên trời đất.
Cả hai người họ ngủ một mạch từ sáng sớm đến trưa.
Hoàng Lan thể lực tốt hơn nên đã tỉnh dậy sớm hơn Thanh Thu một chút.
Nàng mở mắt ra lạ lẫm nhìn xung quanh một chút xác định đây là nơi mà Thanh Thu đưa nàng tới mới an tâm.
Ngôi nhà này có vẻ to hơn nơi ở của Hoàng Lan và Thanh Thu một chút, trong nhà sạch sẽ gọn gàng.
Hoàng Lan ngó nghiêng trước sau tìm kiếm bóng dáng của hai người kia nhưng không thấy thầm nghĩ chắc cả hai đã ra ngoài mất rồi.
Chuyển hướng sang người nằm bên cạnh Hoàng Lan liền nổi lên từng trận đau lòng đưa tay vuốt mớ tóc lộn xộn của cô sang một bên rồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn đang say ngủ.
Thanh Thu an tĩnh nằm tại đó, hơi thở đều đều phả ra từng nhịp.
Áo trên người đã bị kéo xuống một bên vai.
Nơi đầu vai trắng noãn xuất hiện một vết đỏ lớn phồng rộp được băng bó kĩ lưỡng bằng một lớp vải trắng.
Thi thoảng trong lúc ngủ vẫn còn nhíu mày lại không biết là vì đau hay do gặp ác mộng.
Hoàng Lan khi nhìn thấy hình ảnh này lòng bất giác nổi lên cảm giác chua xót xen lẫn đau lòng.
Em ấy có thể bất chấp nguy hiểm chạy vào biển lửa cứu con thỏ kia còn cứu luôn cả nàng giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Nhưng bản thân Thanh Thu lại không ý thức được việc tự bảo vệ bản thân như thế nào.
Em ấy có thể hi sinh vì người khác nhiều đến vậy.
Tại sao lại không dành lại một