Bị cả Uyển Tịch và Mẫn trái phải trêu chọc cả Hoàng Lan và Thanh Thu đều lâm vào đường cùng.
Họ chỉ biết cúi đầu né tránh vấn đề kia.
Ai cũng mang theo một mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Thấy hai người kia bị chọc đến chỗ ngứa chỉ biết im lặng chịu trận.
Mẫn thích thú nháy mắt với Uyển Tịch mấy cái biểu thị cho việc.
Em làm rất tốt!
Ăn sáng xong xuôi cũng đã đến lúc bắt tay vào công việc.
Mẫn dẫn theo Hoàng Lan đi lên phía bìa rừng cạnh nhà tìm cây để đốn.
Uyển Tịch muốn chạy theo giúp nhưng Mẫn kiên quyết không cho, chị sợ nàng mệt nhọc.
- Mấy việc nặng như thế này cứ để chị làm.
Việc của em là ở nhà tịnh dưỡng thêm.
Vết thương của em lần trước hẳn vẫn còn chưa khỏi.
Ngoan chị thương _!
Uyển Tịch nghe xong câu kia liền có chút đỏ mặt bởi vì ngay lúc này đây.
Hoàng Lan và Thanh Thu đang đứng cạnh bên thế này mà Mẫn vẫn thản nhiên như nơi không người mạnh miệng bày tỏ tình cảm với nàng.
Hoàng Lan đứng cạnh bên họ, hết nhìn hai người kia lại quay đầu nhìn sang Thanh Thu.
Không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ những gì.
Hai người kia vừa đi không lâu thì Uyển Tịch cũng mang theo Thanh Thu đi ra ngoài cốt là để dẫn cô đi thăm thú xung quanh để quen đường, quen xá.
Vừa đi vừa nhẹ giọng tâm sự.
- Sau biến cố vừa rồi em có chủ ý gì không?
Thanh Thu ngẩn người ra một chút sau đó chậm rãi đáp lại.
- Thật ra chuyện vừa rồi khá nghiêm trọng, mọi thứ trong nhà em đều cháy sạch sẽ.
Trong đó công sức của em với Hoàng Lan đổ vào đó đều trở thành cát bụi.
Cả hai tính rằng sau đợt thuốc mới này ắt hẳn sẽ kiếm được kha khá tiền để sửa lại nhà nào ngờ mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.
- Cả hai đứa có ý định kiện cáo không.
Chị thấy Hoàng Lan khá kiên quyết trong vấn đề này.
Nếu bắt đầu báo án đệ trình muốn kiện cáo thì có vẻ như mọi thứ không có lợi cho bên chúng ta cho lắm.
Thanh Thu sau khi nghe được câu hỏi liền đáp lại ngay lập tức, sắc giọng nặng nề pha chút lo lắng đan xen.
- Em không muốn!
Chị nói đúng bên chúng ta nếu muốn báo án lên quan huyện thì chỉ có tại đó mà tìm đường chết thôi.
Mặt dù em không biết rõ ai làm ra chuyện đó, nhưng nếu ai đó đã tay thì ắt hẳn họ đã chuẩn bị đủ kiểu để đối phó lại với chúng em rồi.
Đây chính là sự răn đe ban đầu mà thôi.
Nếu tụi em ngoan cố mà chống đối lại, sợ là mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn.
Em thì không sao
nhưng Hoàng Lan lại không chịu đứng yên trơ mắt nhìn mọi thứ bị tàn phá như vậy.
Chị ấy một mực muốn đi báo án.
Em sợ...!!
Uyển Tịch nắm tay Thanh Thu nhẹ giọng trấn an cô.
Nhìn lướt qua khuôn mặt Thanh Thu, Uyển Tịch chỉ thấy trên đó đều là tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng.
Nét mặt nàng không còn tươi tắn vui vẻ như trước mà thay vào đó là nổi u buồn không thể nói nên lời.
- Chị cũng nghĩ đến việc này, chị sẽ cũng Mẫn cố thuyết phục Hoàng Lan xem sao.
- Vậy em nhờ chị nhé, em không dám nhắc đến chuyện này với chị ấy, em sợ cả hai lại kết thúc cuộc nói chuyện trong hoàn cảnh không vui.
Em lo lắm chị ơi..
- Cứ để đấy, từ từ chị sẽ tìm cách nói giúp em về việc kia.
Còn bây giờ thì gạt chuyện không vui sang một bên em nhé chúng ta đi qua phía bên kia một chút đi.
Nơi đó có một con suối cũng khá lớn, chúng ta đến đó bắt vài con về làm cơm cho hai người kia thôi.
__________________________________
Phía bên đây cả Mẫn và Hoàng Lan đang trên đường đi vào phía bìa rừng, nơi đó cách nhà Mẫn không xa lắm.
Khác với không khí rộn rã trò truyện bên kia, tình hình bên đây khá im lặng.
Hoàng Lan sau khi vừa ra ngoài với Mẫn liền im lặng cho đến tận bây giờ, một câu cũng không hé miệng nói.
Thấy thế Mẫn đành mở lời trò truyện với người kia để không khí đỡ yên ắng hơn.
- Sao thế, nhóc có tâm sự à.
Hoàng Lan thoáng giật mình quay đầu nhìn lại Mẫn nghĩ nghĩ một hồi liền nói
- Không có gì, chỉ có vài điều thắc mắc thôi.
- Nói chị nghe thử xem, biết đâu chị giải đáp được thì sao.
- Thật ra....thật ra là...là...à...ờ...!
- Nói rõ ra xem nào, làm gì mà lấp ba lấp bấp thế kia.
Bộ có chuyện gì ghê gớm lắm sao mà em lại ậm ờ mãi như vậy.
- À thật ra..là...có chút khó nói.
- Không nói vậy thì thôi.
Chị có lòng tốt muốn giúp đỡ mà em....!Mẫn vừa nói vừa kéo dài ra như để muốn tăng thêm thì giờ để Hoàng Lan nói ra.
- Hành động hôn tay một người biểu thị cho điều gì_?
Mẫn sau một hồi chơi đòn tâm lí thì cuối cùng Hoàng Lan cũng nói ra vấn đề của chính mình.
Cô thích thú hướng phía Hoàng Lan mà cười toe toét.
Sau đó nhướng mày hỏi vặn lại.
- Thế em hỏi việc này để làm gì?
Hoàng Lan chột dạ có chút không biết giải thích làm sao.
Cuối cùng thẹn quá hóa giận đá đểu Mẫn.
- Chị đúng là, hừ...hỏi em cho đã rồi bây giờ thì sao chứ.
Thôi, thôi em không cần chị giải đáp gì hết, đi đốn cây mau mau còn về nữa.
Mẫn cười hì hì mấy cái rồi giả vờ ra vẻ trượng nghĩa lên giọng giải đáp cho Hoàng Lan
- Chị tuy không được học hành đàn hoàn tử tế, văn vở thì chả ra làm sao.
Nhưng em thấy đấy có thể ôm được Uyển Tịch về nhà thì không tồi có đúng không.
Cho nên dựa theo kinh nghiệm của mình, chị nghĩ hành động "hôn tay" biểu thị cho sự tôn trọng và ngưỡng mộ đối với người phụ nữ.
Đa phần hành động này đều do những người đàn ông làm thôi.
Nhưng em biết đấy thỉnh thoảng chị vẫn hay hôn tay Uyển Tịch mà - Nói rồi còn không quên hướng Hoàng Lan nháy mắt mấy cái.
Nghe xong mấy lời kia Hoàng Lan thoáng một cái mặt có chút nóng lên.
Nàng thầm nghĩ
"Thanh Thu liệu có biết ý nghĩa đằng sao hành động tối qua của em ấy không.
Hành động kia là vô tình hay cố ý_?"
Thấy Hoàng Lan đứng đơ ra một hồi, Mẫn liền ngầm hiểu ra được vài điều ha hả cười to.
- Chẳng lẽ...ai đó đã hôn tay em rồi đúng không, mau khai ra nếu vẫn muốn nhận sự khoan hồng từ chị.
- Nào...nào có...em chỉ là tò mò thôi.
- Ồ vậy sao, em bịa chuyện hay thật.
Hoàng Lan quay ngoắc sang nhìn Mẫn tức đến nghẹn đỏ cả mặt.
Nàng không nói nói một lời liền quay đầu bước đi, vừa đi vừa lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn của chính mình.
"Tại sao em ấy lại làm như vậy?"
_______________________________
Cả hai đến nơi hì hục cả một buổi sáng cũng đốn hạ được kha khá.
Đến công đoạn mang về lại hơi cực bởi cả hai đều là phụ nữ, dù có mạnh mẽ cở nào thì sức lực chỉ có hạn.
Tuy nhiên