Lại một cp mới xuất hiện ~~
__________________________
Ánh mắt ngơ ngác của Hoàng Lan nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trong tay.
Trong lòng đau đớn khôn xiết.
"Em ấy vẫn luôn dành những điều tốt nhất cho mình.
Vẫn luôn lặng lẽ dõi theo.
Thế mà...thế mà..."
Nàng đưa đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì khóc ngước nhìn Uyển Tịch.
Đôi môi run rẩy nói ra mấy lời.
- Cảm ơn chị.
Uyển Tịch lấy khăn tay ra chậm rãi lau lên khuôn mặt đã đẫm lệ của người kia nhẹ giọng giải thích:
- Em nên cảm ơn Thanh Thu mới phải.
Em ấy đã rất cố gắng làm thứ này để tặng em.
Trên đó còn có một tấm bùa bình an.
Thanh Thu vẫn luôn mong em hết thảy đều an ổn, vô ưu vô lo, luôn sống vui vẻ hạnh phúc.
Em ấy đợi mãi cái ngày mà em nguôi giận để tặng nó cho em.
Nhưng có vẻ em thật sự không muốn để tâm đến em ấy nữa.
Đôi lần chị bắt gặp Thanh Thu ngồi bần thần một chỗ, đôi mắt trầm lặng của em ấy thế mà ngày một hằng rõ u buồn.
Em ấy rất khó hòa nhập với người khác.
Em có thể thấy rõ, hiện tại đã ở chung với tụi chị được một khoảng thời gian nhưng em ấy vẫn đôi lúc trông xa trông gần.
Chỉ có mỗi khi ở bên cạnh em, Thanh Thu mới thả lỏng đôi chút.
Chị luôn luôn thấy được, khi ở cạnh bên em, Thanh Thu mới thật sự là chính mình, là chính bản chất thật của em ấy.
Nhưng sau khi nghe Thanh Thu kể hai đứa bắt đầu có khuất mắc thì y như rằng chị nhận thấy, em luôn giữ khoảng cách với Thanh Thu.
Hơn nữa còn có vẻ khắng khít với Dư trông thấy.
Thanh Thu đã nhiều lần kiềm lòng không được, không ngại giữa trưa nắng gắt vẫn như cũ chạy đến nơi em đang làm mà tìm em.
Nhưng lúc nào khi quay về, Thanh Thu đều mang trên mặt một vẻ bần thần thấy rõ.
Hỏi ra thì em ấy luôn trốn tránh vấn đề.
Cách đây một tuần, chị và Mẫn thật sự có chút lo lắng cho tình trạng của hai đứa, nên vì thế mới rỉ tai nhau nói qua tình hình của cả hai.
Mẫn chỉ vô ý đoán mò rằng, em có thể sẽ rời khỏi đây thì đứa nhỏ kia liền kích động đến nỗi làm rơi hết cả bát đũa xuống đất.
Chỉ vẫn nhớ như in ánh mắt em ấy, chúng tối sầm lại, đôi mắt ửng đỏ, cánh môi run rẩy vì bị em ấy cắn lại ngăn tiếng khóc trực trào ra ngoài.
Đến khi chị kéo em ấy ra ngoài, Thanh Thu vẫn luôn trong trạng thái mất hồn, rồi như ý thức được hiện thực tàn khốc, em ấy bắt đầu trở nên hoảng loạn, nói năng lộn xộn.
Sự sợ hãi hằng rõ trên khuôn mặt em ấy.
Nhưng tất thảy những lời nói trong lúc hoảng loạn ấy, một từ lại một từ đều có liên quan đến em.
"Em ấy thật sự sợ em bỏ rơi em ấy"
Nói tới đây mắt Uyển Tịch đã đỏ hoe.
Còn Hoàng Lan tự bao giờ đã khóc không thành tiếng.
Nàng ôm lấy chiếc vòng tay đẹp đẽ kia vào lòng.
Nắm chặt nó trong lòng bàn tay, như thể nàng đang nắm lấy tay em vậy.
- Em đã từng thật sự có ý định rời đi.
Nhưng mà Thanh Thu vẫn là điều mà em vẫn luôn lưu luyến cho tới tận bây giờ.
Uyển Tịch kích động chen ngang:
- Vậy tại sao em lại nghĩ như vậy, hai đứa vẫn có thể ở với nhau cả đời mà.
Tại sao lại một mực muốn bỏ đi.
Hoàng Lan ngẩn người, ánh mắt lặng lẽ hạ xuống.
Nàng cúi đầu, hay tay vẫn như cũ nắm chặt lấy chiếc vòng kia, một lời cũng không thốt ra được.
"Vì em không phải loài người, em sợ...em sợ Thanh Thu sẽ sợ hãi, ghê tởm người như em.
Thà rằng cứ như vậy mà đi thì trong lòng Thanh Thu em vẫn mãi là một người chị, một người bạn, vẫn có thể thường xuyên gặp nhau, nhớ nhau, quan tâm nhau.
Nhưng nếu biết thân phận thật sự của em, chỉ sợ một khắc Thanh Thu cũng không muốn nhớ tới, sợ thái độ ghê sợ của em ấy, sợ em ấy lạnh lùng chối bỏ quan hệ của cả hai, sợ nhất là chẳng bao giờ có thể gặp gỡ em ấy nữa.
Sợ...sợ rất nhiều"
____________________________
Bờ suối vắng tanh không một bóng người, Hoàng Lan chật vật lê thân thể mệt mỏi rã rời ngồi xuống.
Nàng vô lực, ỉu xìu ngồi đó, ánh mắt vô thần hướng về phía xa xăm.
"Em ở đâu, ở đâu mất rồi, em không thể...được, chị vẫn ở đây chờ em mà.
Em đừng bỏ chị được không, tất cả là do chị, xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều.
Nhưng mà chị mệt quá em ơi, mệt đến chết mất, không có em làm sao chị sống nổi đây"
Nàng vẫn luôn sợ hãi sự thật tàn khốc này, đã hơn một tuần rồi, vẫn không có chút tin tức nào của em ấy.
Hoàng Lan dường như nhận thức được điều này, chúng đang nói rõ cho nàng biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng không, Hoàng Lan không muốn, cũng không nguyện ý chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng bản thân nàng vất vả tìm kiếm, gần như là lật tung cánh rừng cùng con suối này, nhưng một sợi tóc của Thanh Thu cũng không tìm thấy.
Bao nhiêu nổi tuyệt vọng, đau đớn bao trùm lấy Hoàng Lan.
Nàng thật sự kiệt sức rồi, thật sự chịu không nổi sự thật tàn khốc này.
Nổi đau như dao cắt cứ từng đợt từng đợt cứa vào trái tim đang ngày một yếu ớt của nàng.
Nàng muốn ngủ, chỉ có ngủ họa may nàng mới có thể gặp được em, cho dù vẫn là vô vàn những hình ảnh đau thương thay nhau xuất hiện trong giấc mơ ấy.
Nàng chịu được, tất cả đều chịu được.
Chỉ cần có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia dù chỉ là một thoáng.
Nàng thẩn thờ tựa người vào tảng đá ven cánh rừng, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đang hãy còn lờ mờ ngủ chưa sâu, đột nhiên xung quanh nàng xuất hiện tiếng bước chân khe khẽ của ai đó.
Nhưng Hoàng Lan thật sự quá mệt, vì thế nàng cũng lười để ý xem đó là ai.
Tiếng bước chân dần dà chậm lại, rồi dừng hẳn ngay trước thân ảnh Hoàng Lan.
Một giọng nói ngọt ngào trong trẻo liền xuất hiện:
- Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!!
Hoàng Lan hãy vẫn còn mê man, nàng hoàn toàn không ý thức được có người vẫn đang đứng trước mặt mình.
Một mực như cũ yên lặng nhắm mắt.
Lại một giọng nói khác xuất hiện, một giọng nói mang theo nét quyến rũ khó cưỡng, nhẹ nhàng nhưng lại làm lòng người nhộn nhạo:
- Người ngươi muốn tìm đây sao, hừ..thật là chẳng ra làm sao, bộ dạng này trông thật thê thảm.
Vậy mà ngươi cũng muốn tìm ra nàng ta cho bằng được.
"Ngứa mắt"
Nghe được lời trách móc cùng thái độ không hài lòng của người kia.
Cô gái đứng trước mặt Hoàng Lan liền không vui, nàng quay đầu lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn người kia, trong giọng nói tràn ngập vẻ nũng nịu:
- Người này đã cứu em, em muốn tìm nàng để trả nàng ơn huệ kia.
Không có nàng thì em đã sớm bị bán đến xó xỉnh nào mất rồi.
Tới lúc đó người muốn tìm em cũng chưa chắc tìm được.
Hừ...lúc nào cũng chỉ biết mắng người khác.
"Đồ đáng ghét"
Nghe được giọng nói nũng nịu xen lẫn đôi phần trách móc của người kia.
Người phụ nữ đứng phía sau liền khe khẽ cười.
Sau lại dùng bàn tay mảnh khảnh của mình ngoắc ngoắc vài cái ý bảo người kia đến bên nàng.
Vừa chạy đến bên cạnh người kia, chưa kịp bình ổn hơi thở, nàng liền bị người đó nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ nâng lên, khuôn mặt của người kia từ từ tiến gần lại.
Hai người mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện cùng nhau.
Ánh mắt người kia sáng lên, môi như cũ nở nụ cười quyến rũ, chậm rãi tới gần tai người trước mặt nói:
- Vậy ngươi kêu ta đến đây, cốt yếu là để trả ơn giùm ngươi có đúng không.
Người trước mặt co người lại, bên tai là một mảng ấm nóng đang lấn áp đi không khí lạnh bên ngoài, nàng nhẹ gật đầu, đôi mắt long lanh hướng người kia, môi khẽ cử động trả lời:
- Đúng ah!! Em muốn chủ nhân giúp em một vài chuyện.
Người cũng biết, năng lực của em có giới hạn mà, em chỉ có thể trông đợi vào người thôi.
Ánh mắt người kia khẽ chuyển động, môi không tự chủ nhếch lên, nụ cười kia lại càng đậm hơn khiến người trước mắt không khỏi rùng mình.
- Thế ngươi có biết là ta không bao giờ làm việc