Bắt đầu giai đoạn trị liệu, Hoàng Lan liền một tấc không rời khỏi Thanh Thu.
Lão Can kêu gì cũng ngoan ngoãn làm theo, làm xong rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường nắm lấy tay em.
Một mực trấn an em.
Lão Can nhìn sự ăn ý của hai người cũng không để tâm nhiều.
Ông ta chỉ quay sang dặn dò Hoàng Lan vài câu.
- Việc nắn xương này cơ bản là rất đau đớn, thế nên việc cô cần làm chính là trấn an cô ấy.
Được rồi, chuẩn bị đầy đủ hết rồi thì bắt tay vào làm thôi.
Khuôn mặt nàng mang nét nghiêm chỉnh vừa nãy, giờ đây lại có chút biến hóa, có thể thấy được đâu đó tia đau lòng xẹt qua, còn có cái nhíu mày đầy bâng khuâng.
Hoàng Lan nào có thể để Thanh Thu chịu đau đớn.
Từ đầu ngón tay liền uyển chuyển cử động.
Đợi đến lúc Lão Can quay đầu đi chỗ khác, tức khắc liền có một luồn ánh sáng nhẹ bay đến đáp lên người Thanh Thu.
Tất cả hành động chỉ trong gang tấc.
Trong suốt quá trình nắn xương, Thanh Thu tuyệt nhiên không hề cảm thấy đau đớn là bao.
Cô chỉ cảm thấy ở chỗ vết thương không còn đau nhức như trước nữa, chỉ đơn giản là như vậy.
Chỉ có Lão Can mắt to mắt nhỏ ngạc nhiên nhìn cô.
Trong lòng không khỏi cảm thán.
"Cô gái này quả là phi thường"
Xong xuôi một đợt, Thanh Thu cảm thấy quả thật khá hơn rất nhiều.
Hoàng Lan nhìn biểu hiện của em cũng phần nào yên tâm hơn một chút.
Hoàng Lan nhận được từ tay Lão Can một tờ giấy, bên trong ghi đầy tên của hai mươi loại dược liệu, có một số loại nàng biết, cũng có một số loại nàng hoàn toàn mù mờ.
Lão Can ân cần bảo cô:
- Cô cầm giấy này ra tiệm thuốc hỏi mua.
Mỗi ngày hai lần, dùng dược liệu tôi kê để cho cô ấy ngâm mình.
Cứ lặp đi lặp lại đến khi nào chân khỏe hẳn rồi ngưng.
Ngày mai tôi lại đến đây nắn xương tiếp tục, có lẻ chỉ cần nắn thêm vài ngày nữa sẽ ổn.
Hoàng Lan gật đầu lia lịa, ân cần dẫn Lão Can ra bên ngoài.
Xong xuôi lại chạy đến bên phòng kế bên nhờ Mẫn và Uyển Tịch trông Thanh Thu giúp.
Sau đó liền một mạch chạy ra ngoài mua dược liệu.
__________________________
Mẫn và Uyển Tịch lật đật đi qua, dẫn cả Thanh Khê theo.
Bốn người cùng một chỗ đều rất hòa hợp, trò truyện cũng rôm rả hơn.
Thanh Khê lại như cũ nào có chịu ngồi yên.
Cứ chạy quanh phòng líu ríu như con chim nhỏ.
Chơi mệt rồi, chán rồi liền chạy tọt về phía Thanh Thu đu bám lấy cô không rời.
- Em xem, đứa nhỏ này đúng là quý em lắm, cứ bám lấy em miết kia kìa.
Thanh Thu cười hiền, tay xoa đầu Thanh Khê mấy cái rồi ngẩn đầu lên nói:
- Đứa trẻ này khuyết thuyết tình thương cha mẹ từ rất nhỏ rồi, em cũng đã không còn cha mẹ từ năm năm trước, hẳn là tụi em đồng cảm nên con bé mới thích ở cạnh em.
Uyển Tịch đồng cảm, quay sang nắm tay Thanh Thu nhẹ nhàng vỗ về an ủi em.
Ánh mắt lướt qua một tia thương tiếc khó tả.
Mẫn cứu vãng tình hình, nói ra mấy câu trong lời nói lại ẩn ý nhắc đến chuyện ban sáng:
- Em với Hoàng Lan đã tốt lên rồi đúng không, sáng hôm nay hai đứa còn...
Không nói lời nào thì thôi, Mẫn mà nói chính là làm người ta trở tay không kịp.
Câu trước thâm tình hỏi han, câu sau lại làm người ta phải nghẹn nín.
Thanh Thu nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói tựa như đã hòa hoãn hơn lúc trước rất nhiều, còn có ánh mắt sáng rực khiến người ta phải chói mắt kia lại một lần nữa xuất hiện.
Uyển Tịch và Mẫn nhìn nhau, khe khẽ gật đầu.
- Vâng ạ, tụi em làm hòa với nhau rồi.
Khúc mắc của tụi em hoàn toàn được gỡ bỏ, em cảm thấy dễ chịu lắm.
Mẫn nghe vậy liền thuận đà, kể hết mọi chuyện trong nửa tháng qua cho Thanh Thu nghe, nửa tháng không tính là nhiều nhưng đối với Hoàng Lan tựa như địa ngục.
Mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Lan, Mẫn chỉ biết bất lực đứng nhìn, trong lòng không khỏi sót xa.
Đứa em của cô, đứa em cùng cô trải qua ngày tháng khó khăn, hoạn nạn có nhau, lại như vậy mà bị bức sắp đến cực hạn.
Mẫn làm sao mà chịu được.
Nghe hết một lượt lời Mẫn kể, mắt Thanh Thu không biết tự bao giờ đã rưng rưng.
Nước mắt đọng lại nơi khóe mắt lại như cũ sắp trực trào.
"Nửa tháng qua, chị cũng không tốt hơn em là bao"
Bỗng dưng trên mặt lại xuất hiện đôi bàn tay be bé, nhẹ nhàng mà lau đi hết thảy nước mắt còn đọng lại.
Thanh Thu ngẩn người trong giây lát song vẫn ngồi im lặng để Thanh Khê lau nước mắt giúp mình, đứa nhỏ lại còn líu ríu nói thêm:
- Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc nhiều sẽ đau mắt lắm.
Con không muốn mẹ bị đau đâu.
Thanh Thu khe khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Ngay trong lúc cảm xúc dễ chịu lấn tới thì Hoàng Lan lại đột ngột đẩy cửa xông vào, trên tay treo đầy các bao thuốc vừa thở vừa nói:
- Chị...v...ề...về rồi!!
Chưa kịp ổn định hơi thở, Hoàng Lan đã nhận ra sự khác lạ của Thanh Thu, nàng quay sang nhìn Mẫn và Uyển Tịch không nói, không rằng chạy một mạch đến chỗ Thanh Thu.
Tay nhẹ nhàng nâng mặt em lên thật chăm chú quan sát.
Giọng nói liền thay đổi một vòng nghiêm túc hỏi han.
- Tại sao lại khóc nữa rồi, nói chị nghe xảy ra chuyện gì.
Thanh Thu nghệch mặt ra, em vẫn chưa kịp phản ứng lại câu hỏi của Hoàng Lan, cứ ngơ ngác im lặng không biết trả lời thế nào.
Mất kiên nhẫn, Hoàng Lan liền quay sang nhìn Mẫn và Uyển Tịch, giọng đanh lại xen lẫn vài phần không vui.
- Hai chị đã nói gì với em ấy vậy?
Mẫn chỉ im lặng cười cười, Uyển Tịch hiểu chuyện không nói, chỉ đứng lên kéo tay Thanh Khê và Mẫn lặng lẽ bước ra ngoài.
Thấy hai người kia không có ý muốn nói cho nàng biết, Hoàng Lan liền ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Thu.
Tay bắt lấy tay em giọng nói dịu dàng đã thất lạc lại một lần nữa trở lại, nghe vào không biết có là yêu thương cùng nhỏ nhẹ.
- Sao, nói cho chị nghe, làm sao lại khóc nữa rồi.
Thanh Thu lần nữa lấy tay lau khóe mắt, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên nụ cười, cô chỉ khe khẽ lắc lắc đầu.
Ánh mắt cong cong hạ xuống, chậm rãi nói:
- Nửa tháng quá, vì em chị đã vất vả nhiều rồi.
Hoàng Lan ngơ ngẩn một hồi, liền hiểu được sự tình, đích thị hai người kia đã nói hết cho Thanh Thu nghe mất rồi.
Hoàng Lan thoáng ngượng ngùng, đôi mày khẽ nhíu, nhớ lại những ngày ấy, khoảng thời gian đó đích xác là khoảng thời gian chật vật nhất cuộc đời nàng.
Vì em, nàng hoàn toàn bỏ qua hết thảy mọi thứ, cứ như người điên theo bản năng mà chạy khắp nơi tìm.
Tìm hoài, tìm mãi, tìm đến tuyệt vọng ngất xỉu, tìm đến chân tay rã rời, tìm đến xém chút nữa đã vì tuyệt vọng mà tự vẫn.
Tựa như nếu vĩnh viễn thật sự mất đi em, Hoàng Lan cũng chẳng thiết tha sống nữa.
Chỉ cần nhớ lại thôi Hoàng Lan cũng không khỏi rùng mình.
Ngẫm thật lâu nàng mới hiểu, tự bao giờ, em chính thức đã trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của nàng.
Em như một vệt sáng tâm hồn, nơi