Sáng hôm sau, Thanh Thu vẫn như mọi hôm vẫn thong dong lên rừng hái thuốc, Hoàng Lan trong nhà buồn chán không có việc gì làm liền lại nảy ra một vài sáng kiến, nàng muốn tạo vài điều bất ngờ cho Thanh Thu.
Ở phía sau ngôi nhà lá nho nhỏ của Thanh Thu là cả một rừng tre nhiều vô kể.
Hoàng Lan đã phát hiện ra nơi này lâu rồi nhưng vẫn chưa suy nghĩ tận dụng chúng để làm gì.
Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi nàng liền nhớ đến.
Đi tầm hơn năm mươi bước ra sau nhà mới đến rừng tre.
Từng bụi tre sừng sững xanh mướt đứng chễm chệ nơi đó.
Cây nào cây nấy to hơn gấp đôi nắm tay người trưởng thành, thân cao vun vút, ngạo nghễ đung đưa theo chiều gió.
Hoàng Lan ngó nghiêng trước sau nhằm kiểm tra xem có ai không, xong xuôi nàng liền sử dụng chút phép thuật đốn hạ hơn chục cây tre to tướng.
Từng cây tre khổng lồ ngã sầm xuống mặt đất, bụi bốc lên tung tóe.
Ngẩm đếm cũng đủ số lượng cần dùng Hoàng Lan liền thu lại phép thuật.
Cẩn thận nhẩm tính đo đạc sơ qua vài lần nàng liền bắt tay vào làm.
Hì hục tới tận trưa thì cơ bản đã làm xong các phần nhỏ của đồ vật chỉ chờ đóng lại với nhau là có thể sử dụng được, định bụng làm tiếp cho xong thì từ xa Hoàng Lan đã thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của Thanh Thu đang trở về liền nhanh chân chạy nhanh vào nhà vờ có mặt để tránh cho Thanh Thu nghi ngờ.
Thanh Thu trở về nhà như mọi ngày, vẫn làm đi làm lại mấy công việc đơn giản.
Sơ qua vài chuyện thì cũng đến giờ lên chợ, như một thói quen Thanh Thu lên tiếng rủ Hoàng Lan đi cùng:
- Chị, lên chợ với em không, ở nhà hoài chán lắm nha.
- Hôm nay chị có việc bận rồi chắc không đi với em được.
Em đi sớm về sớm chị chờ.
Hoàng Lan từ chối khéo, kiếm cớ trốn không đi.
Thanh Thu cảm thấy là lạ vì bình thường Hoàng Lan đều nằng nặc đòi theo cô, thế nhưng hôm nay nàng lại từ chối với lí do có việc.
Lòng thấy lạ nhưng không tiện hỏi ra lời, cô đành một mình lủi thủi lên chợ.
Hoàng Lan đứng đợi đến khi nào Thanh Thu đi xa thì lại nhấc chân chạy ra sau vườn tre vừa nãy.
Lại bận rộn hồi lâu với đống cây bị đốn hạ kia.
Sắp xếp ngay ngắn, xong xuôi nàng đứng sang một bên đưa tay làm phép, tức thì hàng loạt cây tre nằm im dưới đất bỗng dưng bay lên không trung tự động nối liền với nhau tạo thành ba đồ vật bằng tre trông vô cùng chắc chắn bao gồm: giường, tủ đựng quần áo cùng với chiếc bàn tre nho nhỏ.
Còn một ít mảnh tre vụng sót lại, nàng cùng làm phép biến chúng thành bộ ấm trà bằng tre nho nhỏ để dành khi có diệp rảnh rỗi sẽ cùng Thanh Thu thưởng trà.
Xong xuôi mọi chuyện, Hoàng Lan mỉm cười hài lòng nhìn thành quả của bản thân cả ngày hôm nay.
Nàng quyết định sẽ không nói cho Thanh Thu biết chuyện này, đợi thời cơ thích hợp cũng như thời gian đủ lâu, nàng sẽ đem chúng ra tránh cho Thanh Thu sinh nghi.
Làm phép giấu đi ba đồ vật kia, nàng phủi hai tay rồi ung dung đi vào nhà.
Loay hoay buồn chán một hồi trong nhà, thì nàng chợt nhớ ra hàng cây bên hông nhà vẫn chưa được tưới nước, ngẫm thấy cũng rảnh rỗi nàng liền vào nhà, lấy cái bình tưới nước để ở góc nhà, tiện tay múc ít nước rồi cất bước đi sang hông nhà.
Tới bên hông nhà, nàng liền trông thấy hàng cây xanh mơn mởn khẽ lay động theo gió, đó chính xác là những cái cây mà hơn hai tháng trước nàng đã cùng Thanh Thu chăm chút trồng xuống.
Giờ đây thì chúng cũng đã đủ cao lớn, thế nhưng vẫn chưa ra được trái để ăn.
Lại mất một hồi thi triển chút phép thuật nho nhỏ tức thì mấy cái cây kia từng đợt, từng đợt mọc ra đủ thứ các loại hoa quả đủ đầy các loại.
Hoàng Lan thích thú ngắm nhìn từng chút một.
Sau đó nhanh chân đi vào nhà lấy cái rổ ra nhẹ tay thu hoạch thành phẩm.
Hứng thú nổi lên bất chợt, Hoàng Lan quyết định thử xuống bếp làm vài món cho Thanh Thu ăn.
Bởi từ khi ở đây đến giờ nàng chưa từng thực sự làm được một món ăn nào đúng nghĩa cả, họa may nàng cũng chỉ biết nấu chút cháo trắng đơn giản mà thôi.
Còn lại Hoàng Lan đều chỉ có thể đứng kế bên phụ giúp Thanh Thu mấy việc lặt vặt.
Nghĩ là làm nàng lật đật chuẩn bị nguyên liệu.
Rồi đi một chuyến ra sau ao cá ngoài vườn bắt lên hai con cá to tướng lật đật đem vào nhà.
Xoắn tay áo lên với tinh thần hết sức hào hứng, nàng xông xáo bắt tay vào làm.
Thế nhưng Hoàng Lan không biết rằng việc nấu ăn nào có dễ dàng như vậy.
Ngoài cửa Thanh Thu vừa từ chợ trở về liền nghe rất rõ âm thanh lục đục trong bếp, cô tò mò hướng nhà bếp thẳng tiến.
Vừa đi gần đến nơi thì nghe rõ hơn mùi khen khét bốc lên trong không khí khiến cô khẽ nhíu mày lên tiếng hỏi:
- Chị đang làm gì thế, sao mùi khét bốc nên nồng nặc vậy, có thứ gì đang bị cháy sao.
Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng "a" nho nhỏ của người kia.
Do tập trung quá mức cao độ, Hoàng Lan không nghe được tiếng chân Thanh Thu khi bước vào nhà.
Thế nên khi vừa nghe cô cất giọng hỏi, nàng liền giật mình, con dao trong tay một đường cắt mạnh vào ngón trỏ của nàng.
Thanh Thu lo lắng đi nhanh đến chỗ Hoàng Lan, lòng ẩn ẩn hiện lên cảm giác bất an cùng lo lắng, Thanh Thu cất giọng hỏi:
- Sao thế chị, có chuyện gì sao nói em nghe đi.
Hoàng Lan xấu hổ im im một hồi thì lên tiếng:
- Chị...chị định làm vài món để em ăn trưa thôi mà...mà nấu ăn coi bộ khó hơn chị nghĩ nhiều quá.
Thanh Thu bỏ xuống sự bất an trong lòng liền phì cười thành tiếng:
- Mấy chuyện này cứ để em làm được rồi, chị không cần làm đâu, khói lửa, bụi bặm khó chịu lắm.
Hoàng Lan yểu xìu đáp:
- Vậy ít ra chị cũng phải học chút chút chứ, chả lẻ có hôm em bận tối mặt mũi mà vẫn phải nấu cơm sao.
- Đợi đến đó hẳn tính, chị không cần phải lo đâu, cùng lắm ăn cơm trễ một xíu cũng không sao.
Chị chỉ không cần phải nhọc công vì việc này.
Vốn dĩ chuyện nấu ăn này rất phức tạp muốn tập qua cũng mất kha khá thời gian.
Đến khi nào em rảnh rỗi liền dạy chị nấu mấy món cơ bản nha.
Còn bây giờ thì ra ngoài thôi, trong đây để em làm là được.
Nói đoạn cô cằm lấy tay nàng kéo nàng đi ra ngoài.
Thế nhưng khi vừa cầm lấy tay nàng cô liền cảm nhận được một mảng chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.
Thanh Thu hốt hoảng đưa tay lên ngửi liền có chút hết hồn.
Tay Hoàng Lan thế mà lại chảy ra rất nhiều máu, ướt đẫm cả tay nàng, Thanh Thu vội vàng bắt lấy tay nàng đem đi rửa sạch máu, rồi dùng khăn tay lau sơ qua miệng