Lục Nghi Thanh tiếp tục nạt nàng: "Kỳ, Thư, Tiên, cậu đang cái làm gì?"
Lục Nghi Thanh đã đến cực hạn.
Kỳ Thư Tiên nhanh nhẹn cất điện thoại đi, ý cười doanh doanh nhìn Lục Nghi Thanh, lấy lòng: "Được rồi được rồi, chẳng phải cậu bảo mình chạy sao, mình sẽ chạy mà, cậu đừng nóng giận."
Thanh âm nàng mát lạnh, tiếp tục nói: "Nào, gọi mình là Tiên Tiên đi, mình chắc chắn sẽ chạy."
Lục Nghi Thanh: "Đừng náo loạn."
Nàng nhìn thoáng qua bản đồ, khoảng cách cách đại học Thượng Hàng chỉ còn mười phút.
Lý trí của Lục Nghi Thanh cũng đã quay trở lại, chỉ bị Kỳ Thư Tiên hôn một cái lên gương mặt thôi mà, phản ứng của nàng tựa hồ có điểm quá mức.
Lục Nghi Thanh nói: "Muốn đi đại học nữa không?"
Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn chân váy chữ A trên người, cùng với đôi giày cao gót trên chân, câu "Đi thôi" tắc ở cổ họng không ra được, tuy rằng nàng dám khẳng định là Lục Nghi Thanh sẽ không bắt nàng chạy 800 mét thật, nhưng ăn mặc một thân quần áo này mà đi lại ở trường học thì có vẻ hơi gây chú ý.
Kỳ Thư Tiên nhỏ giọng nói: "Thôi, không đi nữa."
Ai không biết còn tưởng nàng vừa bị khi dễ nữa.
Lục Nghi Thanh không nhịn được cười khẽ một tiếng, nàng nhìn qua Kỳ Thư Tiên, giáo huấn: "Lần sau cậu mà trêu mình lần nữa, thì chuẩn bị tinh thần đi chạy đi là vừa."
Nhất Trung là tên trường học Lục Nghi Thanh đang giảng dạy.
Kỳ Thư Tiên thử để trí tưởng tượng bay xa, nàng ở sân thể dục cùng học sinh của Lục Nghi Thanh chạy bộ, Lục Nghi Thanh đứng bên đường băng cổ vũ cho nàng, nói không chừng còn sẽ đau lòng mà cho đưa nước lau mồ hôi linh tinh cho nàng, nghe thật không tồi.
Nhưng không được, nếu mà chạy 800 mét thì mình chết chắc.
Cho dù là vì Lục Nghi Thanh cũng không được!
Lục Nghi Thanh thấy Kỳ Thư Tiên không trả lời lại còn cau mày, nàng hoài nghi ngữ khí chính mình có phải đã quá nghiêm túc, nàng thanh thanh giọng nói, thanh âm thanh lãnh lại: "Lần sau cậu mà trêu mình, thì cậu tự giác đi chạy là vừa.
Tiên Tiên."
Tiên Tiên......
Nếu Kỳ Thư Tiên là thỏ con, chắc chắn lúc nàng nghe thấy hai chữ đó lỗ tai nàng nhất định sẽ tức khắc dựng thẳng, như là bị bật mở cái chốt nào đó.
Trong lòng Kỳ Thư Tiên tê tê ngứa ngứa.
Xong đời......
Nàng có thể chạy được.
Kỳ Thư Tiên sống không còn gì luyến tiếc, nàng túm chặt đai an toàn, ngữ khí rất là nhẹ nhàng vui sướng: "Được nha."
Nghe vậy, Lục Nghi Thanh cho rằng chính mình nghe lầm, Kỳ Thư Tiên không thích vận động, thời điểm đại học, làm nàng chạy bộ quả thực chính là muốn mạng nàng, huống chi đã 32 năm rồi Kỳ Thư Tiên không vận động.
Nhưng Kỳ Thư Tiên đáp ứng rồi.
Kỳ Thư Tiên thực nghe lời nàng.
Bảy chữ này nháy mắt lập loè trong đầu Lục Nghi Thanh, nàng tựa hồ cũng vui vẻ theo Kỳ Thư Tiên, ngữ điệu liền nhẹ nhàng rất nhiều.
Thật ra không phải nàng ghét Kỳ Thư Tiên hôn nàng, chỉ là nàng còn chưa có......!chuẩn bị tốt.
Bạn tốt nhiều năm chuyển sang vợ vợ không phải lập tức có thể tiếp thu.
Hơn nữa trước giờ Kỳ Thư Tiên luôn thích nam, mà thứ như xu hướng giới tính không phải muốn đổi là đổi, Lục Nghi Thanh cũng không cảm thấy mị lực của mình có thể lớn đến mức bẻ cong Kỳ Thư Tiên.
Vào khoảnh khắc đồng ý lời cầu hôn của Kỳ Thư Tiên, nàng đã nghĩ kỹ rồi.
Nếu đối tượng là Kỳ Thư Tiên, nàng không ngại cùng nàng có tình yêu Platonic.
( Platonic Love là tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có sự kết nối về tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục hay đụng chạm xác thịt.)
Nhưng hiện tại, Kỳ Thư Tiên đã hôn nàng, vậy nàng sẽ có những ham muốn đó với mình sao?
Nếu Kỳ Thư Tiên trả lời đúng, nàng có thể chấp nhận không?
Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua người đang ngồi bên cạnh nàng, mặt chứa ý cười doanh doanh kia.
Nàng rũ xuống con ngươi.
Nàng có thể.
Nàng nghe được trong đầu mình một âm thanh có rõ ràng.
Xuống xe, Kỳ Thư Tiên ngăn lại nàng, chỉ chỉ mặt Lục Nghi Thanh, từ trên xe rút một tờ khăn giấy ướt ra, lại cười nói: "Lau đi kìa."
"Cái gì?" Lục Nghi Thanh duỗi tay sờ một cái, ngón tay liền dính chút màu cam.
Là son môi......
Là lúc Kỳ Thư Tiên hôn nàng lưu lại.
Lục Nghi Thanh trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng đứng trước gương xe cẩn thận xoa xoa, cân nhắc trong chốc lát nói: "Đến bây giờ cậu mới nói cho mình?!"
Ngữ khí là giận dữ, Kỳ Thư Tiên vội vàng giơ tay ra hiệu đầu hàng, làm nũng nói: "Ai nha, là vì nó quá đáng yêu a."
"Cậu......" Lục Nghi Thanh không nói nổi nữa, nàng lung tung xoa xoa vết son trên mặt, mắt thấy Kỳ Thư Tiên vẫn không nhúc nhích mà nhìn mình, nàng dời mắt, mở cửa xe chỉ huy Kỳ Thư Tiên: "Mau đi lấy túi quả ra."
"Nga."
Kỳ Thư Tiên không tình nguyện mà xuống xe, ôm túi quýt to oạch ra ngoài.
Lục Nghi Thanh cũng lau sạch vết son, hai người sóng vai đi vào thang máy.
Tới cửa nhà, Kỳ Thư Tiên nhanh chân trước Lục Nghi Thanh một bước ấn xuống vân tay, nàng nhìn nhìn ngón trỏ chính mình ngón trỏ, như vừa làm một việc không thể tưởng tượng.
Lục Nghi Thanh thấy nàng ngẩn người, xách túi quả đi vào trước.
Lục Nghi Thanh mở tủ lạnh xem, trong đó đã tràn đầy đồ vật, nàng nghĩ hẳn là hồi sáng lúc Kỳ Thư Tiên nấu cơm, thuận tiện đi siêu thị mua về.
Nàng tìm khoảng trống để bỏ quýt vào, thuận tiện cầm bình nước ra uống, Kỳ Thư Tiên đã mệt lả ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cả người rã rời.
Lục Nghi Thanh đưa cho nàng một cốc nước cam, hướng nàng nói: "Đã muộn lắm rồi, đứng dậy đi ngủ đi."
Kỳ Thư Tiên hữu khí vô lực nhận lấy, nàng người này chính là như vậy, một