Hai người đi đến quán mì, số người trong quán không nhiều, tính cả Kỳ Thư Tiên hai người liền chỉ có loanh quanh tám người.
Kỳ Thư Tiên quan sát, trong đó có bốn người trong đó đang mặc áo sơ mi trắng, đầu tóc cũng chỉnh chỉnh tề tề, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị đi chụp giấy hôn thú hoặc đã chụp giấy hôn thú xong.
Kỳ Thư Tiên khi chọn quần áo thường sẽ ưu tiên chọn những mẫu mã có một ít màu sắc trên đó, nhưng đối với loại trang phục đứng đắn như áo sơ mi, kỳ thật nàng cũng không phải không thích, chỉ là bởi vì dáng người quá tốt, lúc mặc vào luôn có cảm giác quái quái.
Lục Nghi Thanh ngày thường thích mặc kiểu quần áo nghiêm túc như áo sơ mi trắng, cơ hồ cùng bộ dáng ngày thường nàng đi dạy không chút sai biệt, chỉ khác là thần sắc tựa hồ càng thêm nghiêm khắc.
Kỳ Thư Tiên cầm hai lon Coca, nhìn thoáng qua thần sắc nhàn nhạt của Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, cậu mặc quần áo như thế này, mình cảm giác như cậu muốn phạt mình đi văn phòng nói chuyện."
Lục Nghi Thanh "Ân" một tiếng, duỗi tay tiếp nhận đồ uống, không được tự nhiên nhìn thoáng qua trang phục của mình, thần sắc có chút mất tự nhiên: "Có phải quá đứng đắn không."
Kỳ Thư Tiên đang lướt di động, nghe nàng hỏi như vậy, buồn cười nói: "Đi chụp giấy hôn thú chẳng phải cần đứng đắn như thế sao?"
Khóe miệng nàng cong cong: "Đến lúc đó cậu chỉ cần cười lên một cái là sẽ không còn đứng đắn nữa."
Không còn đứng đắn nữa......
Đây là cái kiểu miêu tả gì vậy.
Lục Nghi Thanh tay cầm ống hút Coca, nàng vẫn là có chút yên lòng.
Kỳ Thư Tiên đang quét mã gọi mì sợi, nàng chỉ chỉ một loại trong đó: "Lục......!Nghi Thanh, bọn mình gọi cái này được không?"
Lục Nghi Thanh thò lại gần xem di động của nàng, phía trên viết "Mì trường thọ", là món chuyên môn dành cho người đến ngày sinh nhật ăn.
Nhưng nếu trong tiệm có món này, các nàng cũng liền không tưởng nhiều như vậy, Lục Nghi Thanh gật gật đầu.
Kỳ Thư Tiên gọi một phần mì, thêm một phần món ăn kèm, sau đó gửi đi.
Nàng giải thích cái nhìn của chính mình đối với món này: "Món mì này là mì trường thọ, cả chén mì chỉ gồm một sợi mì tạo thành, đặc biệt khảo nghiệm trình độ của đầu bếp.
Trường tuy rằng tượng trưng cho sống lâu trăm tuổi, nhưng cẩn thận ngẫm lại kỳ thật cũng có thể có cách nói khác."
Kỳ Thư Tiên đột nhiên dừng lại.
Lục Nghi Thanh nghi hoặc nhìn về phía nàng, Kỳ Thư Tiên ngượng ngùng xoắn xít mang theo điểm ngượng ngùng, nàng cúi đầu nhìn lon nước của mình: " Trường, cũng tượng trưng cho hôn nhân của hai đứa mình......"
Thanh âm nàng lại càng nhỏ: "Tượng trưng cho hôn nhân hai đứa mình sẽ lâu lâu dài dài."
Lục Nghi Thanh sửng sốt một chút, rồi sau đó tươi cười, sương lạnh trên mặt tiêu tán rất nhiều, nàng nghĩ nghĩ, theo sau Kỳ Thư Tiên nói: "Chúng ta sẽ càng thêm trường tồn——"
Kỳ Thư Tiên cũng nở nụ cười.
Có lẽ hai người các nàng quá mức ấu trĩ lại ngược cẩu, anh trai bên cạnh nhịn không được nhìn qua cười hai tiếng, hướng các nàng nói: "Các em hẳn nên cùng lão bản nói lời vừa rồi, đem mì trường thọ sửa lại tên, đổi thành Đầu bạc răng long không chừng sẽ có càng nhiều người ăn."
Hai người ngượng ngùng, tay Kỳ Thư Tiên cầm lon Coca, hỏi anh trai kia: "Hai anh chị là đã lãnh chứng xong rồi sao? Hay là đang đợi đến buổi chiều?"
Kỳ Thư Tiên cùng Lục Nghi Thanh ở trước mặt người lạ đều không quá thích nói chuyện, nhưng nếu hai người ở bên nhau, nên có một người chủ động là tốt nhất.
Từ đại học Kỳ Thư Tiên liền bắt đầu làm streamer, đứng trước camera thời gian lâu như vậy, năng lực xã giao của nàng tự nhiên sẽ tốt hơn Lục Nghi Thanh không ít.
Chỉ là nàng có muốn làm hay không mà thôi.
Anh trai kia không nói chuyện, ngược lại em bạn gái đáp: "Buổi sáng chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi.
Người đến vào buổi sáng quá đông, bọn anh xếp hàng rất lâu mới đến lượt, đợi chụp ảnh xong đã gần đến thời gian ăn cơm trưa rồi."
Anh bạn trai tiếp lời: "Qua Quốc khánh có rất nhiều người tới kết hôn, mà số người đến ly hôn cũng không ít, tự nhiên sẽ mất nhiều thời gian."
Kỳ Thư Tiên hiểu rõ.
Em gái kia nhìn Lục Nghi Thanh một cái đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Vị tỷ tỷ này là giáo viên sao? Hay là bác sĩ?"
Lục Nghi Thanh: "......"
Kỳ Thư Tiên kéo tay nàng, mặt mày mang ý cười: "Đương nhiên là giáo viên a, chị đang trèo cao đấy nhỉ?"
Xúc cảm ôn nhu tinh tế trên tay Lục Nghi Thanh càng thêm rõ ràng, hai người kia đều ha hả cười rộ: "Không a, hai bạn là trời sinh một cặp nha."
Kỳ Thư Tiên vừa lòng.
Lục Nghi Thanh......!thấy thật vui vẻ.
Chủ quán bưng đồ đặt trước mặt hai người, nàng nhìn hai người: "Mì trường thọ được rồi đó, cẩn thận nóng a."
Kỳ Thư Tiên dịch bát mì đến giữa hai người, đưa đũa cho Lục Nghi Thanh, các nàng phát hiện trong bát có một quả trứng gà, còn cố ý làm thành hình trái tim, Kỳ Thư Tiên nhỏ giọng "Ồ" một tiếng.
Em gái liền giải thích: "Cửa hàng này ở gần Cục Dân Chính, có rất nhiều người tới đây ăn cơm.
Khách hàng tới để lãnh chứng thì chủ quán sẽ cho một quả trứng hình trái tim, để hai người cùng nhau ăn, nhưng nếu hai người đó tới là để ly hôn, vậy sẽ có hai quả trứng gà."
Anh bạn trai nói: "Đúng vậy, ai đến kết hôn còn sẽ bị thiệt mất một quả trứng gà đâu."
Mấy người họ đều ha hả cười rộ lên, đến cả Lục Nghi Thanh cũng bị lời của anh bạn trai chọc cười đến mi mắt cong cong.
Kỳ Thư Tiên dùng nĩa đem quả trứng gà chia làm hai nửa đặt ở bát Lục Nghi Thanh, nàng sáp lại lỗ tai Lục Nghi Thanh, thấp giọng: "Thiệt một quả trứng, nhưng kiếm lời được một người vợ nha."
Hơi thở ôn nhu đánh vào vành tai tinh xảo của Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh không được tự nhiên khẩn trương lên, nàng nghe được Kỳ Thư Tiên ở bên tai dịu dàng nói: "Nào có thiệt thòi, mình đây là đang vớ bẫm."
Thân mình Lục Nghi Thanh tức khắc cứng lại, tựa hồ có thứ gì muốn từ chiếc ao nhỏ trong đáy lòng nàng thoát ra, tạo thành một con sóng lớn mãnh liệt cuộn trào.
Nàng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Kỳ Thư Tiên tay cầm đũa cùng nĩa, tựa hồ đang gặp khó khăn.
Mì trường thọ chỉ có một sợi mì, nghĩa là chỉ có một đầu, một đuôi, Kỳ Thư Tiên không thể tìm được một đầu khác ở đâu, đại biểu cho việc chỉ có thể cắt sợi mì ra.
Không thể lâu lâu dài dài được nữa.
Lục Nghi Thanh buông đũa trong tay, nàng cầm nĩa nhanh gọn chia sợi mì, thần sắc đứng đắn: "Xem ra chỉ có thể ăn như thế này thôi."
Kỳ Thư Tiên mặt nhăn như bị, Lục Nghi Thanh gắp một sợi mì đặt trong bát Kỳ Thư Tiên, đối với Kỳ Thư Tiên nói: "Sợi đầu tiên khẳng định là ngon nhất, cậu ăn đi."
Kỳ Thư Tiên gắp mì lên, tự thuyết phục chính mình: "Thôi, chúng ta đều là những người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, phải tin tưởng khoa học."
Miệng nàng không ngừng thì thầm: "Dân giàu, dân chủ, hạnh phúc......"
Lục Nghi Thanh thật sự không nín được, nàng cười đến nước mắt đều ở hốc mắt đảo quanh, nhẹ nhàng đánh Kỳ Thư Tiên một cái, nhẹ nhàng mắng nàng: "Tiên Tiên ——"
Ai lại ở thời điểm như thế này đi niệm loại đồ vật nghiêm túc như thế, lại còn......!đọc sai hết rồi.
Người bên gối nàng sao lại có thể ở địa phương như này phạm phải lỗi như thế a?
Ai nha, nhưng chính là quá mức đáng yêu a.
Kỳ Thư Tiên nghe nàng gọi trong lòng mềm nhũn, tức khắc ngừng nói, ngoan ngoãn ăn cơm.
Kỳ thật mì này còn không ngon bằng Kỳ Thư Tiên tự làm, nhưng nàng ăn thật vui vẻ.
Ăn xong, hai người nắm tay nhau đi Cục Dân Chính, lúc này đã đi là ba giờ chiều, nhưng vẫn có tương đối nhiều người.
Kỳ Thư Tiên đi đến máy lấy số tự động để nhận số thứ tự, Lục Nghi Thanh tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, kéo người ngồi vào ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Kỳ Thư Tiên liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, kỳ thật từ cách ngồi liền có thể nhìn ra mục đích một cặp đôi tới đây là gì.
Người muốn ly hôn phần lớn sẽ cách nhau khá xa, biểu tình còn cau có, vừa nhìn liền biết đã thấy đối phương phiền muốn chết.
Mà những người tới đăng ký kết hôn thì hận không thể dính ở trên người đối phương, còn tiến đến tai đối phương thấp giọng trò chuyện gì đó.
Hôn nhân của bạn bè Kỳ Thư Tiên kỳ thật đều không tồi, tạm thời còn chưa có ai ly hôn.
Nhưng nàng biết cha mẹ Lục Nghi Thanh đã ly hôn từ khi nàng còn nhỏ, qua nhiều năm như vậy Lục Nghi Thanh chưa từng nghe thấy nàng đề cập tới cha ruột, hơn nữa Lục a di mấy năm nay đối với Lục Nghi Thanh cũng không còn thân thiết như lúc hai nàng mới quen.
Nàng lại nhìn các cặp tình nhân có vẻ như sắp kết hôn ở gần đó, nàng học bọn họ, ngồi gần Lục Nghi Thanh một chút, lại thêm một chút......
Lục Nghi Thanh phát hiện sự khác thường của nàng, đè thấp thanh âm, nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Kỳ Thư Tiên lắc lắc đầu, nàng dùng ngón tay chỉ chỉ mấy cặp tình nhân bên