Lục Nghi Thanh chớp mắt hai cái, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin: "Quà...sinh nhật?"
Từ sau khi nàng comeout, quan hệ giữa hai bên có chút ngượng ngùng, Lục Nghi Thanh liền rất lâu chưa nhận được quà sinh nhật từ mẹ, hơn nữa người tới hơn ba mươi tuổi rồi còn muốn quà sinh nhật gì nữa.
Lục Nghi Thanh lại càng cảm giác thấy kỳ lạ.
Lục Phân bảo nàng ngồi xuống ghế, ngập ngừng trong chốc lát, lúc này mới nói: "Nghi Thanh, con thích nữ, mẹ cũng không để bụng, chỉ cần con tìm được người con thích, mẹ liền vui vẻ, hơn nữa hiện tại cũng có thể kết hôn, con nếu có bạn gái, thì phải sống thật tốt."
Lục Nghi Thanh càng không hiểu, đồ vật trong tay rõ ràng lạnh lẽo, giờ phút này lại có chút bỏng tay, con mắt như thu thuỷ của nàng mang theo vài phần mê mang: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
"Mẹ..." Lục Phân đang định nói đến việc của Kỳ Thư Tiên, nhưng nhớ đến Kỳ Thư Tiên dặn dò phải cho Lục Thanh Nghi một cái bất ngờ, nàng liền ngừng lại câu chuyện.
Kỳ Thư Tiên cùng Lục Thanh Nghi quen nhau từ thời đại học, tính tính cũng đều mau có 15 năm quen biết, nếu Lục Nghi Thanh thực sự chỉ thích con gái, Lục Phân rất ủng hộ người đó là Kỳ Thư Tiên, tuy rằng Kỳ Thư Tiên lớn lên mặt mũi thật giống hồ ly tinh, nhưng cách làm người, cách làm việc không có gì để chê trách.
Lục Phân nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh, nhưng điều làm mọi người sốt ruột chính là hai nàng đều quen biết nhau 15 năm, Lục Nghi Thanh cũng chưa từng động tâm với Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên lần này bày binh bố trận lớn như vậy, trong lòng nàng cũng có chút bất an.
"Tóm lại là, mẹ chính là muốn nói, con lại lớn hơn một tuổi rồi, kết thêm nhiều bạn, tìm tìm đối tượng."
Lục Nghi Thanh từ lời nàng nói minh bạch vài phần, nàng gật gật đầu: "Con biết rồi."
Lúc hai người đi ra ngoài trời cũng đã hơn 19 giờ tối, Lục Phân nghi hoặc nói: "Con không phải cùng Kỳ Thư Tiên hẹn nhau ăn sinh nhật sao? Chúng ta bên này không vấn đề gì đâu."
Nàng chỉ chỉ cái hộp trong tay Lục Nghi Thanh: "Con thay quần áo, bổ trang rồi qua đó đi đi."
Thấy Lục Nghi Thanh gật đầu đi về phòng, Lục Phân còn không quên bổ sung nói: "Trang điểm xinh đẹp một chút a."
Lục Nghi Thanh không trả lời, Quả Quả đến tiếp lời: "Bà ngoại, tiểu dì dù không trang điểm cũng xinh đẹp như thần tiên tỷ tỷ rồi a."
Một câu này của nàng chọc đến cả nhà đều bật cười, Sở Thu nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng, nàng hỏi: "Mẹ, Nghi Thanh không phát hiện đúng không?"
Lục Phân lắc lắc đầu: "Chắc con bé cảm thấy có chút kỳ quái."
Nàng ngồi ở trên sô pha, trái tim đập càng nhanh: "Con bé Kỳ Thư Tiên này cũng thật lắm chuyện, làm người ta khẩn trương muốn chết."
Sở Thu và Sở Kế Sinh nhìn nhau, hai người đều rất đồng ý lời Lục Phân.
Lục Nghi Thanh thay xong quần áo, gia đình mấy người cùng ngắm một lát, thấy nàng duyên dáng yêu kiều, một chút đều không thua kém Kỳ Thư Tiên liền hài lòng.
Ánh mắt Sở Thu dừng cần cổ thon dài của nàng, nơi đó đẹp đẽ nhưng lại trống trải, nàng như là nhớ tới cái gì, sờ soạng tìm túi của mình.
Nàng đi đến trước mặt Lục Nghi Thanh, đưa cho nàng một chuỗi vòng tinh lượng.
Là dây chuyền...
"Nghi Thanh, sinh nhật vui vẻ." Sở Thu nhẹ giọng nói, trong giọng nói thế nhưng còn mang theo một chút sủng nịch.
"A?" Lục Nghi Thanh cảm thấy đây chính là ngày sinh nhật kỳ quái nhất, Lục mẹ thúc giục nàng nhanh đeo vào, Lục Nghi Thanh nhíu nhíu mày nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy, hướng Sở Thu ngượng ngùng cười: "Cảm ơn, tỷ."
Ý cười trên mặt Sở Thu càng đậm.
Đang trò chuyện, điện thoại Lục Nghi Thanh bắt đầu vang lên, nàng nhìn thoáng qua rồi giải thích với người nhà: "Con phải đi thôi, Thư Tiên sắp đến nơi rồi."
Nghe vậy, ý cười trên mặt ba người chớp mắt đều cứng đờ, như là quả bóng cao su bị chọc thủng, bất quá sự chú ý của Lục Nghi Thanh đều đang đặt ở điện thoại di động nên không phát hiện ra sự khác thường của ba người họ, vẫn là Sở Thu khôi phục tinh thần trước, nàng nói: "Vậy em mau đi đi, chơi vui vẻ nha."
"Ân." Lục Nghi Thanh trả lời, đi giày cao gót cộp cộp đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng cạch một tiếng, Sở Thu bế lấy Quả Quả, hướng ba mẹ nói: "Ba mẹ, chúng ta nên dọn dẹp một lát rồi qua đó thôi, nếu gặp tắc đường mà đến muộn hơn các nàng liền không tốt."
Hai vợ chồng Sở đều thấy rất hợp lý, từ sô pha đứng lên chuẩn bị để đi.
Nhận được tin nhắn của Kỳ Thư Tiên, Lục Nghi Thanh đứng ngoài tiểu khu khắp nơi nhìn nhìn, nhìn hồi lâu mới nhìn thấy chiếc BMW đỏ đang bị kẹt xe đứng yên hồi lâu, nàng dẫm giày cao gót tiến đến bên cạnh xe, vừa đến gần Kỳ Thư Tiên liền hạ cửa xe xuống, đáng thương hề hề nhìn nàng: "Nghi Thanh."
Lục Nghi Thanh đánh giá tình trạng tắc đường, phỏng chừng còn phải đứng im thêm nửa tiếng nữa, nàng cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, cuối cùng vẫn là có chút tiếc nuối bộ quần áo mất công là ủi một hồi lâu, nàng từ bên cạnh nghiêng qua ý bảo Kỳ Thư Tiên mở cửa xe.
Kỳ Thư Tiên ấn nút mở cửa xe, Lục Nghi Thanh theo sát ngồi vào xe, cài dây an toàn rồi dùng tay chải lại bộ tóc hơi rối vì gió.
Nàng mặc một chiếc váy chữ A, cổ sơ mi chữ V đen, ẩn ẩn lộ ra chút da thịt trắng nõn, nàng đeo một chiếc thắt lưng rất dài, kéo dài đến đầu gối tăng thêm vài phần nghịch ngợm, phần chân váy lại có sọc trắng đen đan xen, bộ váy giống như là được may đo dành riêng cho nàng.
Cái váy này hở có chút nhiều, một phần do tính cách cũng như là nghề nghiệp mà Lục Nghi Thanh đã thật lâu chưa mặc lại kiểu dáng này.
Lục Nghi Thanh tựa hồ phát hiện ánh mắt của nàng, lấy túi trên tay che che lại phần chân trắng nõn, có chút ngượng ngùng: "Mẹ mình tự nhiên mua cho mình, có phải là trông không hợp không?"
"Không có a, thoạt nhìn so với thực tập sinh ở công ty mình còn trẻ hơn một ít." Kỳ Thư Tiên đúng sự thật mà bình luận.
Kỳ thật về vấn đề trang phục, khi nàng bàn với dì Lục, nàng tưởng chính mình tặng váy cho Lục Nghi Thanh, nhưng dì Lục nói đã thật lâu chưa tặng quà sinh nhật cho Lục Thanh Nghi, bộ váy này coi như là lời chúc phúc cho Lục Thanh Nghi đi.
"Đừng nói giỡn." Ánh mắt Lục Nghi Thanh nãy giờ đều để ý đến đoạn tắc đường phía trước, thấy xe phía trước bắt đầu đi, sự chú ý của nàng mới chuyển tới trên người Kỳ Thư Tiên, nàng chớp mắt hai cái, Kỳ Thư Tiên trang điểm tinh xảo, nàng nghi hoặc nói: "Cậu mới tan