Chương 12: Rắc rối
Giữa tháng chín, Đường Anh và Trương Thanh rốt cục cũng tới kinh thành.
Cảm tạ sự cống hiến của đám đạo phỉ, đoạn đường còn lại của bọn họ cũng không hề chịu một chút cực khổ đói khát nào, còn có thể mua thêm mấy bộ quần áo khi thời tiết lạnh lên.
Khi cửa thành nguy nga trang nghiêm xuất hiện trong tầm mắt, hai người hít một hơi thật sâu, trao đổi ánh mắt phức tạp, nhanh chóng thúc vào bụng ngựa chạy về phía cửa thành.
Phong cảnh ven đường đẹp đẽ, bao la, hùng vĩ, bờ ruộng dọc ngang vô số, có tiếng phụ nữ sơn núi gọi con cái nhà mình, khói bếp thôn trang lượn lờ, thành trì phồn hoa, chiến hỏa biên quan khác hẳn với cuộc sống của những bách tính sáng làm tối nghỉ này, biên quan vô cùng thê thảm vô cùng khác với chợ búa bình an, dường như là hai thế giới tách biệt, thậm chí có thể khiến cho hai người sinh ra ảo giác bản thân đang lạc vào một thế giới khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là cách xa Bạch thành, coi như ngẫu nhiên gặp phải cướp đường, đối với hai người vào kinh mà nói bất quá chỉ là một câu chuyện vui, tiện tay xử lý, đều không cần kinh động quan phủ. Lặn lội đường xa, cũng không biết là sông nước dọc đường hay là sự yên bình của làng chợ đã an ủi một phần nội tâm đau xót của Đường Anh, bây giờ thần sắc có bệnh trên mặt nàng đã biến mất, thỉnh thoảng trên đường đi còn có thể đua ngựa với Trương Thanh, người thua phải làm hết thảy các công việc, như đi săn, nhặt củi, bắt mồi nướng thịt, làm cơm tối vv.
Mặt ngoài Trương Thanh nhìn như đôn hậu, rất khiến cho người ta hoài nghi hắn có mấy phần chất phác, kì thực tâm tư tỉ mỉ, hắn cũng sẽ không để cho Đường Anh thắng hết, miễn cho một mình nàng ngồi ở trong vùng hoang dã nhàm chán, nhìn tấm lưng kia có mấy phần cô đơn, không khỏi làm cho lòng người chua xót.
Cho nên kết quả đua ngựa của hai người chia năm năm, mỗi lần Đường Anh thua liền bị hắn sai khiến xoay vòng, lúc thì phải lột da con thỏ, lúc thì phải nhóm lửa, công việc lu bù lên nữ tử mới lộ ra mấy phần hoạt bát, lúc đó hắn mới cảm nhận được tiểu cô nương tinh thần phấn chấn trong phủ đại soái lúc trước đã trở về.
Hai người dắt ngựa mới bước vào con đường trong kinh thành, liền thấy cảnh tượng người đi đường chen chút, cửa hàng bên đường kéo dài không dứt, phong cảnh trong kinh so với thị trấn ven đường hoàn toàn khác biệt, tự có một bầu không khí tráng lệ nguy nga.
Đường Anh và Trương Thanh xem như đồ nhà quê ở biên quan vào kinh, dắt ngựa chưa tìm được nhà trọ, nửa đường gặp được mấy quầy múa tạp kỹ, còn có đám trẻ con chạy tới chạy lui trong đám đông.
Tìm được một nhà trọ ở chỗ hơi vắng vẻ, giá cả vừa phải, Trương Thanh sờ hầu bao bên hông, lập tức trợn tròn mắt.
—— Trộm ở kinh thành đã dạy cho hai người nhà quê mới lên kinh một bài học đầu tiên, chỗ đông người phải chú ý tiền bạc.
Lúc trước hầu hết thời gian Đường Anh đều ở trong doanh trại, coi như đi ra ngoài dạo chơi cũng có Du An đi cùng trả bạc, đại tiểu thư đều không có thói quen mang bạc đi ra ngoài, nếu người bên ngoài tới gần nàng một thước, sớm bị Du thiếu gia một cước đạp xa.
Mà Trương Thanh sinh sống mười năm tại Đường phủ, hưởng thụ những năm tháng ăn ngủ quần áo bốn mùa đầy đủ, cũng có thói quen đi ra ngoài không mang theo bạc. Hai người đi đường vòng vèo nên bạc giao cho Trương Thanh cất giữ, thế là... Hai người đứng trước của nhà trọ, dắt hai con ngựa mà hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.
Chưởng quỹ kia nhìn hai người lộ vẻ xấu hổ, một bộ dáng xui xẻo sờ sờ hầu bao bên hông, cũng không biết là nghiêm túc hay là cố ý trêu chọc: "Mất bạc rồi?"
Trương Thanh vỗ cái ót: "Ai ya, khẳng định là bị tiểu tử mới đụng ta lúc nãy lấy mất." Lúc ấy hắn chỉ lo phòng bị một thiếu nữ ở đối diện đang đi tới, sợ đụng phải người ta, mới không quan tâm quá nhiều đến tiểu tử đụng vào người hắn.
Đường Anh: "..." Một nơi trọng điểm nhưu Kinh thành, lại dựa vào ăn cướp để sống, quá không phù hợp đi?
Nàng quyết định thật nhanh, nhìn chưởng quỹ tỏ vẻ khổ sở: "Lão bá, người xem hai huynh muội chúng ta vào kinh thành nương nhờ họ hàng, khi không lại bị tiểu tặc trộm mất bạc, trời rất lạnh nên cũng không thể lưu lạc đầu đường? Người nhìn hai con ngựa chúng ta cưỡi, không bằng người để cho chúng ta ở lại đây trước, đợi chúng ta bán hai con ngựa này đi rồi lại giao tiền thuê?"
Thấy chưởng quỹ trầm ngâm không quyết, nàng vội vàng nói thêm: "Nếu không... chắc người có cách, biết nơi nào bán ngựa thì để người làm mang bọn ta đi không?"
"Muội muội, ngựa bán rồi chúng ta cưỡi cái gì?" Trương Thanh vội ngăn cản, bị nàng cắt ngang: "Đại ca, cơm đều không có mà ăn, nào có tiền chăm ngựa?" May mắn trên phần đường còn lại đến Kinh thành, đã mua hương án lễ vật, làm xong lễ kết nghĩa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Thanh: "..."
Đoán chừng là hai huynh muội ăn mặc giống với người hào sảng, huống hồ còn có ngựa, ngũ quan Trương Thanh rất khiến người ta dễ dàng tin tưởng, chưởng quỹ kia quả nhiên phái người làm mang theo hai huynh muội bọn họ đi bán ngựa.
Nào biết được đi bán ngựa lại gây ra tai họa.
Trong kinh có một chợ chuyên môn bán ngựa, trong chợ chủ yếu là các loại gia súc đi bộ, có lừa có la có ngựa, giá cả không giống nhau. Hai con ngựa mà Đường Anh cưỡi cũng không biết là đám đạo phỉ đánh cướp của người nào, cũng coi là ngựa quý. Người làm dẫn đường cũng có tâm, nửa đường đã đưa ra cái giá ước chừng cho bọn họ, miễn cho bọn họ chịu thiệt thòi trong tay bọn buôn ngựa.
Đợi dẫn hai người tới chợ ngựa, hắn liền quay về, để hai người tự dắt ngựa rao hàng.
Người hỏi giá cũng không ít, nhưng cả nửa ngày, người có ý muốn mua ngược lại không nhiều, lúc Đường Anh đói đến bụng dán vào lưng, thì có hai cô nàng đến, thân mặc kỵ trang màu đen, đến liền đưa ra giá cả cực thấp, đúng là bằng một phần ba cái giá mà người làm của nhà trọ đã đưa ra giúp bọn họ.
Đường Anh không bán, vậy mà hai cô nương kia không thèm nói đạo lý, một người nữ tử