Chương 23: TIỂU THƯ THẬT GIẢ
Nhị hoàng tử Nguyên Lãng ở trong triều rất có hiền danh, lại thêm Thái tử ốm yếu, Nguyên Lãng lại là con trai do Hoàng Quý Phi sinh ra, lần này cứu được Bạch Thành lập được quân công, chăm sóc đứa nhỏ mồ côi của Đường gia trung liệt, người người ca tụng, bây giờ trong triều chính là liệt hỏa phần du, khán hoa trên gấm*.
*Liệt hỏa phần du, khán hoa trên gấm (烈火烹油, 鲜花着锦: liè huǒ pēnɡ yóu, xiān huā zhe jǐn): chỉ sự việc mang tính phóng đại, tốt thì càng tốt hơn…
Giờ phút này hắn lại ngồi một mình trong thư phòng, nhìn chằm chằm một bức họa trên thư án đến xuất thần.
Một canh giờ trước đó, A Liên đến báo, nói là Đường tiểu thư ngủ trưa mơ thấy ác mộng, mộng thấy phụ thân huynh trưởng chết thảm, tỉnh lại ngực bị đè nén không thở nổi, mời hắn đi qua nhìn một chút.
Lúc Nguyên Lãng đi qua, Đường tiểu thư nước mắt lưng tròng nói rằng mình ốm yếu không nơi nương tựa, nói về tình cảm của nàng đối với phụ thân huynh trưởng, từ trước đến nay hắn khiêm tốn hữu lễ, an ủi tiểu nương tử cũng ôn nhu: "Tiểu thư an tâm ở trong phủ coi như là nhà mình, nếu người hầu có có chỗ tiếp đón không được chu đáo, để A Liên đến báo với bản vương, bản vương trừng phạt thật nặng! Biết tiểu thư nhớ thương người nhà, đợi tiểu thư khỏe trở lại, bản vương bồi tiểu thư đến Báo Quốc Tự một chuyến, trong kinh rất nhiều người đều đến Báo Quốc Tự thắp đèn chong, cầu phúc cho người đã mất."
*Đèn chong là đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật
"Bản vương biết tiểu thư thương tâm, nhưng cũng phải để ý đến sức khỏe của bản thân, không thể để cho linh hồn trung liệt trong lòng đất cũng không thể yên giấc? Nghe nói Đường Nguyên soái cực thương yêu tiểu thư, nghĩ chắc tướng quân của cũng ngóng trông cuộc sống về sau của tiểu thư có thể khỏe mạnh thuận lợi, tiểu thư tuyệt đối đừng lo nghĩ nhiều nữa, nhất định phải giữ gìn sức khỏe. . ."
Nam tử tôn quý anh tuấn, ôn nhu thì thầm dỗ dành nàng, sự bình an mỗi ngày đều không hề đứt đoạn, nghe nói lòng nàng buồn bực, đại phu trong phủ cũng luôn trực sẵn, vội vàng chạy tới bắt mạch, ở ngay trước mặt hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ nói: "Tiểu thư suy nghĩ nhiều, hao tổn tinh thần nên nằm mơ, thời gian lâu dài sợ rằng có suy yếu."
Nàng dựa vào trong ngực A Liên, nửa bên khăn đều ướt hết, chỉ mãi rơi lệ nghẹn ngào: "Nếu không phải điện hạ thương tiếc, chỉ sợ ta đã sớm đã vùi vào trong đất. Ta cũng muốn báo đáp ân tình của điện hạ, muốn mau mau khỏe lại, chỉ là hết thảy đều do số mệnh, không thể do người quyết định. . ."
Nhị hoàng tử chậm rãi khuyên nhủ, tính tình chu đáo mà nhiều nam nhân không bì kịp: "Tiểu thư là người nặng tình cảm, nhớ thương phụ thân huynh trưởng vốn là chuyện bình thường, không cần quá mức tự trách, đợi cho xuân về hoa nở, kiểu gì cũng sẽ khá hơn, đến lúc đó bản vương dẫn tiểu thư đi đạp thanh ngắm hoa. . ."
"Chỉ mong ta có thể đợi được ngày đó. . ."
Nguyên Lãng theo đại phu đi ra cửa đổi phương thuốc, vừa đi vừa thương lượng: "Chỉ cần có thể để Đường cô nương mau sớm khỏe lại, không cần biết loại dược liệu nào, dù là nhân sâm linh chi, hoặc là Tuyết Liên tổ yến, dược liệu có đắt thế nào đi chăng nữa, trong phủ không có, bản vương cũng phải vào trong cung cầu bằng được cho Đường cô nương, để nàng mau sớm khỏe lại. . ."
Đại phu nói: "Điện hạ không cần sốt ruột, trong lòng Đường cô nương có khúc mắc, cũng không phải một ngày, đại phu đến xem qua cũng không ít, chỉ là cô nương ấy suy nghĩ lo lắng nhiều. . ."
A Liên đưa đến cổng, chờ đến tiếng bước chân của hai người đi xa, ngay cả giọng nói nghị luận bệnh tình của Đường cô nương cũng không nghe thấy nữa, mới quay lại nội thất, trong mắt tất cả đều là ý mừng: "Chúc mừng cô nương! Nhị điện hạ đối với cô nương rất để tâm, nếu cô nương lại khóc mấy lần, nói không chừng hôn sự này liền thành. . ."
Thiếu nữ tựa ở đầu giường yếu đuối cuối cùng ngừng thút thít, sai khiến: "Tranh thủ thời gian giúp ta ném cái khăn mặt này đi, còn khóc thêm nữa, nói không chừng ta còn chưa gả cho Nhị điện hạ, đã khóc đến mù trước rồi!" Chính là Đường Oanh, nữ nhi của phó tướng Đường Thư.
Ngày đó Đường Thư chiến tử, nàng về phủ đại soái phủ xin Đường Anh giúp đỡ, được Đường Anh cùng đám người Đường phủ hộ tống ra khỏi thành. Về sau Đường Anh về thành tìm cha, đám người Đường gia ở lại chặn quân địch phía sau, chờ đến khi các nàng bị mắc kẹt bởi những người dân tị nạn chạy ra khỏi Bạch Thành, mới phát hiện chỉ còn hai người nàng chạy thoát.
Nhận được tin tức Bạch Thành đã được cứu, hai người trở lại Bạch Thành, lại phát hiện cổng Đường phủ đề phòng nghiêm ngặt, thấy có người tới gần, liền quát hỏi lai lịch thân phận hai người.
A Liên lúc ấy nói: "Vị này là Đường cô nương." Câu nói kế tiếp nàng còn chưa lối ra, thủ vệ đã biến sắc, ngay cả thái độ cũng khách khí không ít: "Hai vị chờ một lát, chúng ta hồi bẩm điện hạ."
Lại sau đó, các nàng liền gặp được Nhị hoàng tử điện hạ.
Hoàng tử thông thái lỗi lạc tự mình xuất phủ tới đón, nhìn thấy Đường Oanh còn quay đầu nhìn lại phía sau nàng, không thấy người bên ngoài, chỉ