Chương 41: CÁO TRẠNG SAI LÚC
Nam Tề có bảy vị Hoàng tử, nhưng ngoại trừ Thái tử chính cung con vợ cả thân phận quý giá, Nhị Hoàng tử Vạn Hoàng quý phi thân sinh nhờ vào mẫu thân mà rất được đế vương sủng ái, thì cảm giác tồn tại của các Hoàng tử còn lại cũng không quá mạnh. Ngoại trừ Lục Hoàng tử Thất Hoàng tử còn đang nằm trong tã lót bú sữa, thì các hoàng tử thỉnh thoảng tụ tập lại với nhau có thể đánh nhau, cắn xé một phen như các tiểu hài tử. Các Hoàng tử chia làm hai đảng phái là "Đảng Thái Tử" hoặc là "Phái của Nhị Hoàng tử", tụ họp lại với nhau cũng do ngày lễ ngày tết có yến tiệc, nhưng âm thầm đào hố lẫn nhau, trên mặt lại xưng huynh gọi đệ, thật sự như đã học được cách đấu đá của người văn minh.
Tứ Hoàng tử không nơi nương tựa cũng không chịu vươn cành ô liu* về phía Thái tử, lại nhìn phủ Nhị Hoàng tử cao không thể chạm vào, nên hắn tương đương với vô hình, đến xuất cung lập phủ cũng đều bị Công bộ qua loa, lúc đào hố trồng cây lại quên kéo cây giống tới, hòn non bộ trong hậu hoa viên đều bày biện hình dáng vô cùng miễn cưỡng, thật để cho người ta hoài nghi có thể là lúc vận chuyển xảy ra vấn đề, đá Thái Hồ không chuyển đến, dùng vật liệu còn thừa lại vào lần trước khi xây sửa sơn trang tránh nắng đến lừa gạt hắn, còn lừa gạt rất không có tâm.
*Cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình, nghiêng về phía nào đó
Cũng là xuất cung xây phủ vào đầu xuân, nhưng Tam Hoàng tử Nguyên Dĩnh từ nhỏ có danh hiệu "cái đuôi của Nhị Hoàng tử ", những năm này không ít lần đứng sau lưng Nhị Hoàng tử phất cờ hò reo, thổi phồng về mối quan hệ của hắn và Nhị Hoàng tử, cũng có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng đế, đến khi đưa hắn xuất cung khai phủ, người Công bộ cũng để ý đến thể diện mặt mũi của Nhị Hoàng tử, nên phong cảnh hai phủ có cách biệt một trời.
Nửa đêm, Đường Anh bò lên trên tường hậu viện của Tứ Hoàng tử, cảm thán thật tâm thật ý: "Thợ tỉa hoa trong phủ Điện hạ thì ra là sùng bái trang trí khuôn viên theo phong cách thiên nhiên nha." Không tu bổ, mặc kệ cho chúng sinh trưởng, đúng là trường phái tự nhiên rồi.
Nguyên Giám được Phó Sâm vịn bò lên trên đầu tường, cũng là lần đầu tiên ngồi trên đầu tường thưởng thức phong cảnh phủ đệ nhà mình: "Nhìn như vậy, dường như... cũng cũng không tệ lắm." Hắn sống trong sự đấu đá ở trong cung cũng đến mười bảy tuổi, chí ít hoa cỏ cây cối trong phủ là phát triển tùy ý.
Vì để ngăn chặn tai vách mạch rừng, Bánh Bao đã bị Hùng Dự mang đi, Phó Sâm ôm theo Nguyên Giám bị thương từ trên đầu tường nhảy xuống, đưa tay ra với nàng: "Ngươi tranh thủ xuống đây đi, cẩn thận dưới chân."
Chút vết thương nhỏ đối với Đường Anh mà nói là chuyện thường ngày, nàng từ đầu tường nhảy xuống, vừa vặn được Phó Sâm chặn ngang ôm lấy, cánh tay nam tử trẻ tuổi cường tráng ôm nàng có chút chặt, nhưng mà cũng may đã mặc chiếc áo hai lớp, nàng cũng có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp đứng thẳng như cũ, còn hành lễ với Phó chỉ huy sứ.
"Đa tạ đại nhân!" Vị đại nhân mặt lạnh như sắt, kì thực là một lòng nhiệt tình, hơn nửa đêm chạy theo nàng thu dọn cục diện rối rắm, đáng giá mời hắn uống một bình rượu Shaodaozi* vùng biên cương, làm ấm ruột của hắn.
*Shaodaozi còn gọi là rượu shochu thời cổ đại, nó được đặt tên vì độ cao, hương vị đậm đà và nóng như lửa. Rượu shochu cổ là tên gọi khác với rượu vàng, dùng để chỉ loại rượu có nồng độ cao hơn một chút mà không có hương liệu.
Cung nhân trong phủ Tứ Hoàng tử cũng không nhiều, lúc này hơn nửa cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có hai tên tiểu hoàng môn* thiếp thân còn trông coi một chiếc đèn mờ nhạt, nhìn thấy Nguyên Giám bị người đánh thành đầu heo, ngũ quan đều muốn biến dạng, vừa phẫn nộ vừa thương xót: "Điện hạ, ai đánh người?" Vội vàng chạy đi tìm thuốc như một con chuột hamster bận rộn.
*Tiểu hoàng môn: tiểu thái giám
Dưới ánh đèn, vết thương trên mặt Nguyên Giám tím xanh càng nghiêm trọng hơn so với buổi chiều, rất hù dọa người, nhưng Đường Anh là chuyên gia bị thương, mới đến đã muốn cời y phục của hắn: "Cởi áo choàng ra để ta xem một chút, xem thử có tổn thương đến xương sườn không?"
Mặc dù xương sườn bảo vệ ngũ tạng, nhưng nếu thật sự gãy sẽ đâm vào nội tạng khiến con người mất mạng.
Nguyên Giám bị tên mập mạp chết bầm Hoàn Diên Ba ngồi vững trên người đánh một trận, lúc chạy trốn cũng rất khó khăn, vẫn là nàng cõng chạy một đoạn đường, trên đường trở về cũng toàn bộ nhờ Phó Sâm dìu đi, thật sự nhìn không linh hoạt lắm.
Dưới ánh đèn, Trương Nhị ca đội một cái mũ rách nát, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng muốt đến phát sáng, Tứ Hoàng liếc nhìn, giống như vào lúc nửa đêm trong thư phòng hắn có một con cáo tiên nhảy ra, hắn bị chịu kinh hãi quá độ, níu lấy đai lưng chết sống không buông tay: "Ngươi ngươi..." mặc dù cuống họng cô nương khàn khàn, nhưng bộ dáng dài cũng rất duyên dáng.
Phó Sâm níu lấy cổ áo sau gáy Đường Anh, túm gia hỏa không biết nam nữ lớn bé này trở về: "Ngươi cả ngày ở bên ngoài quen lỗ mãng, cũng đừng hù dọa Tứ Hoàng tử." Vạn bất đắc dĩ, chỉ có hắn tự thân lâm trận xem cho Tứ Hoàng tử.
"Cửa cung đã đóng, đại phu trực đêm của Thái y viện không được ra khỏi cung, không bằng ta xem thương thế của điện hạ một chút?" Trong lòng Phó Sâm biết rõ, Tứ Hoàng tử đi Thái y viện mời ngự y, cũng hơn nửa mời không được đại phu tốt, đại khái chỉ có những người mới vào của Thái y viện đến, hơn nữa còn chưa hẳn vui lòng tới đâu.
Phó Sâm là quyền thần bên người Hoàng đế, mà Nguyên Giám thì là Hoàng tử không được sủng ái, tình cảnh ở trong cung giống như sự khác biệt giữa ngày và đêm.
Nguyên Giám đã sớm nhẫn nhục chịu đựng đối với tình cảnh của mình, im lặng cởi đai lưng, lại cởi ngoại bào, ngón tay đặt lên áo trung y*, ánh mắt do dự liếc nhìn Đường Anh một cái, chắc hẳn là muốn để nàng tránh một chút.
*áo trung y
Đáng tiếc da mặt họ Đường nào đó dày như tường thành, mùa hè những năm qua thường xuyên thấy binh lính cởi trần trong quân doanh, mấy thương binh nặng trong doanh không mặc quần cũng đã từng gặp qua, cho nên không cảm thấy giờ phút này bản thân là một nữ tử chưa lập gia đình, lẽ ra phải lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng né tránh, nhưng không hề có, nàng còn thúc giục nói: "Cởi đi, cởi nhanh đi!" Nếu không biết thì nghe có vẻ như một công tử đang trong một tình huống nào đó người khác không thể ghé mắt xem.
Phó chỉ huy sứ thầm than trong lòng: Nha đầu này rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?
Hắn quay lại kéo vành mũ nàng xuống, che khuất cặp mắt nhiễu tâm người khác kia, Nguyên Giám thở phào một cái, cuối cùng cũng mở nút thắt trung y, lộ ra dấu vết mấy chỗ tím xanh trên thân.
Phó Sâm cẩn thận kiểm tra dọc theo xương sườn, bất ngờ Đường Anh sau