Chương 48: CON BẠC CHẾT NGƯỜI
Nhi tử độc nhất bị giải vào thiên lao, Đại Trưởng Công Chúa đau buồn, căn phòng "nằm trên giường dưỡng bệnh" cũng đổi thành phòng nghị sự, Diêu Nương được triệu đến phủ Đại Trưởng Công Chúa, nên ngay cả tác phong bị Nguyên Thù công chúa xưng là "mùi vị phong trần" đều thu liễm rất nhiều, bước đi những bước nhỏ đoan trang cung kính, dường như có thể tìm ra một chút bóng dáng cung nhân hầu hạ bên người Đại Trưởng Công Chúa hai mươi năm trước ở trên người nàng.
Đại Trưởng Công Chúa Nguyên Hoành đời này không nhìn sắc mặt người khác, ngược lại phía sau đại trưởng công chúa có một đám người phải dựa vào phỏng đoán sắc mặt của nàng để sống.
Nàng nhìn thấy Diêu Nương thì ban thưởng ghế ngồi trước.
Đừng nhìn Diêu Nương ở Phượng Bộ hỉ nộ vô thường giống như người điên, đối với Phó Sâm thì bày ra dáng vẻ của một bậc cô cô trưởng bối, còn dám không hợp ý nàng thì ném Đường Anh đến trên đường cái đi ăn xin, nhưng ở trước mặt chủ tử cũ vẫn duy trì thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm như cũ.
"Trước mặt chủ tử, nào có vị trí của nô tỳ. Người phân phó, nô tỳ nghe."
Câu nói này vốn là không có vấn đề gì, nhưng Đại Trưởng Công Chúa nghe xong trong lòng có phần cảm giác khó chịu.
Trước đây lúc nàng chưởng quản bộ Hoàng Tự, Diêu Nương đều tự xưng "thuộc hạ", nhưng bây giờ lại tự xưng là "nô tỳ", rõ ràng mặc dù Diêu Nương nhận mình là nô tỳ từ trong phủ Đại Trưởng Công Chúa, nhưng lại không còn xem Công chúa nàng là người chấp chưởng của bộ Hoàng Tự nữa.
Đại trưởng công chúa giả vờ không nghe ra ý khác trong lời của Diêu Nương, nắm vuốt khăn thở dài: "Ta luôn luôn bệnh, nếu không phải nghiệt tử kia gây chuyện, cũng không cần chống đỡ thân thể gặp ngươi."
"Công chúa cũng phải yêu quý thân thể của mình." Diêu Nương biết rõ Đại Trưởng Công Chúa yêu chiều nhi tử độc nhất, "nghiệt tử" hai chữ này chỉ sợ công chúa nói một đường suy nghĩ một nẻo, nên nàng không tiện bình luận nhiều, bày ra thái độ tiêu chuẩn: "Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Ảnh bộ của Cấm Kỵ Ti không nhắc đến những cái khác, chỉ riêng việc thu thập tin tức luôn là bản lĩnh hàng đầu, Diêu Nương giống như đang giả mù không thấy, có một chút qua loa trong đó.
Đại Trưởng Công Chúa cầm khăn lau lau khóe mắt, lingay cả thương tâm cũng thể hiện ra muôn vàn dáng vẻ: "Còn không phải Diên nhi đứa hỗn trướng kia, không có chuyện gì nhất định phải đi đùa Nguyên Giám. Hắn là đứa có tính thích vui đùa, nhưng Nguyên Giám trung thực, không phân biệt được đây là hai huynh đệ đang đùa nghịch nhau, chạy lên Kim điện muốn chết muốn sống, ép bệ hạ xử trí Diên nhi. Ngươi nói chuyện này là sao?"
Diêu Nương thầm nghĩ: Ảnh bộ nhận được tin tức cũng không phải như vậy.
Lúc nàng còn trẻ cảm thấy Đại Trưởng Công Chúa có thủ đoạn mạnh mẽ, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thế nhưng từ khi Hoàn Diên Ba dần dần lớn lên, Đại Trưởng Công Chúa nhiều lần dung túng bao che cho chuyện của nhi tử, nàng có đôi khi cảm thấy người này không còn là chủ cũ mà nàng quen biết.
Hoàn Diên Ba ác ý ẩu đả Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử không chịu nổi nhục náo loạn bên trên Kim điện, trong triều nhôn nhao bàn luận, bách quan ghé mắt nhìn, bệ hạ mới hạ chỉ giáng tội cùng trấn an Tứ Hoàng tử.
Về phần tiểu ăn mày nhân vật đóng vai trọng yếu trong đó—— lúc Diêu Nương nghe được tin tức đều sắp nhịn không được mà muốn tán thưởng một tiếng: Làm hay lắm!
Không hổ là hạt giống tốt nàng nhìn trúng!
"Công chúa không cần phải lo lắng, so với Tứ Hoàng tử, bệ hạ càng thương yêu công tử hơn, chờ qua một hồi hết giận liền không sao." Diêu Nương nói là sự thật, chỉ là phải thêm giới hạn thời gian: Lúc trước.
Tứ Hoàng tử đại náo Kim điện, sợ rằng sẽ trở thành một cây gai trong lòng Hoàng đế, chỉ cần người có lòng muốn lợi dụng, cuối cùng có thể đâm rách tín nhiệm của Hoàng đế bệ hạ đối với Đại Trưởng Công Chúa.
Đại Trưởng Công Chúa: "Trong lòng ta luôn cảm thấy không nỡ. Diêu Nương, không bằng ngươi hỏi thăm Cam Tuấn một chút, xem thử bệ hạ là có ý gì?"
Diêu Nương hơi cúi thấp đầu, ôn nhu nói: "Chờ Cam Tuấn từ trong cung ra, nô tỳ hỏi thăm hắn." Móng tay trong tay áo dần dần ấn vào trong lòng bàn tay.
Đại Trưởng Công Chúa thấy nàng kính cẩn nghe theo giống nhau thường ngày, cũng hoài nghi mình trước đó đa nghi, nàng nửa là lôi kéo nửa là hứa hẹn: "Ngươi tuổi cũng không nhỏ, chờ Cam Tuấn ra khỏi cung, các ngươi cũng nên thành thân. Đến lúc đó bản cung tự mình chọn cho các ngươi một chỗ sông núi giàu có, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút, những năm này cũng không dễ dàng."
Diêu Nương kéo ra một nụ cười cảm kích: "Đa tạ công chúa lo lắng." Trong lòng lại lạnh buốt.
Vào rất nhiều năm trước, nàng cùng Cam Tuấn đã không còn khả năng nữa.
Lúc nàng rời khỏi chính sảnh, không khỏi nhớ tới rất nhiều năm trước, nàng chấp hành nhiệm vụ lần đầu tiên, Đại Trưởng Công Chúa cũng là hứa hẹn như vậy: "Chờ lần này ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, thì làm hôn sự với Cam Tuấn." Khi đó Cam Tuấn còn chưa làm ám vệ bên người Hoàng đế, mà nàng vẫn là nô tỳ trung thành của Đại Trưởng Công Chúa, tâm tâm niệm niệm thích Cam Tuấn.
Nghe được Đại Trưởng Công Chúa chính miệng hứa hẹn, nàng đỏ mặt ước mơ tương lai, bước chân vào một tương lai không hề biết trước.
Hơn một năm về sau, nàng còn sống từ bên ngoài trở về.
Nhiệm vụ rất thành công, chỉ là nàng cũng không có cách nào trở lại như trước.
Cam Tuấn đúng hẹn đến cưới nàng, nàng lại cự tuyệt.
Thì ra trước kia Đại Trưởng Công Chúa đã tính toán sẵn, ngoại trừ một ít công phu thô thiển, cùng với bản lĩnh đánh cắp tình báo kia, vũ khí trí mạng nhất là sắc đẹp.
Hoàn thành nhiệm vụ biến thành một đề bài chỉ có một đáp án.
Nếu như nhiệm vụ thất bại, nàng gặp phải trừng phạt nghiêm trọng, ngay cả vận mệnh của mình cũng đừng nghĩ có thể nắm giữ, huống chi cùng Cam Tuấn song túc song phi, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, nàng mới có thể có đạt được sự khen thưởng cao nhất khi vượt qua ải khó khăn này là: Cam Tuấn.
Một lần kia nàng đã mất đi sự trong sạch của bản thân, đồng thời sinh một đứa bé với nam nhân khác —— vì hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó Cam Tuấn tiến cung làm Ảnh vệ của Hoàng đế, mà nàng chầm chậm trải qua cuộc sống ở Ảnh bộ, trải qua rất nhiều chuyện, chuyện tình nam nữ nàng coi như trò cười, cũng từng có thời khắc thân mật với Cam Tuấn, lúc bị Cam Tuấn án lấy bả vai chất vấn, nàng khinh bạc vuốt ve khuôn mặt gò má nam nhân, cách một tầng da thịt, nàng nghe được nhịp tim dày đặc trong lồng ngực Cam Tuấn.
Mà nàng, lòng như tro nguội.
Lúc Diêu Nương giẫm lên tuyết lớn bay lả tả đi trở về, có chút ít bi thương nghĩ lại, nhiều năm như vậy, Đại Trưởng Công Chúa vẫn là tính sai về nàng.
Coi như Cam Tuấn vẫn là chấp niệm trong đáy lòng nàng, lại không biết rằng nàng sớm đã không phải Diêu Nương mười bảy tuổi.
Tuyết lớn bay lả tả, lúc Diêu Nương sắp xuất phủ bị một người phụ nhân trung niên ngăn lại.
"Diêu Nương." Phụ nhân kia cầm một cây ô giấy dầu, mang theo đèn lồng, ngăn cản nàng.
"Vân Nương." Diêu Nương cách ba bước có hơn.
Có đôi khi nàng đều cảm thấy phủ Đại Trưởng Công Chúa tựa như cái kính chiếu yêu, mỗi một lần tới, nàng liền lộ nguyên hình một lần.
Tới nhiều, tổn thương nguyên khí nhiều.
"Diêu Nương, ngươi đến giúp đỡ Đại Trưởng Công Chúa." Vân Nương nói: "Lúc trước chủ tử rời khỏi Cấm Kỵ Ti không có mang theo ngươi, thật sự là Ảnh bộ không người tiếp nhận, kì thực chủ tử đã sớm kế hoạch tốt tương lai cho ngươi rồi."
Diêu Nương nghĩ thầm: Tựa như những quân cờ Ảnh bộ xếp vào phủ đệ của các Phiên vương hoặc các trọng thần những năm này, ta bất quá cũng chỉ là một quân cờ sau khi Đại Trưởng Công Chúa rời Cấm Kỵ Ti để lại mà thôi.
Bởi vì Cam Tuấn đối với nàng vẫn còn có cảm tình.
Đại Trưởng Công Chúa cũng không chuẩn bị từ bỏ Cấm Kỵ Ti, cho nên mới ở ngoài mặt phối hợp với ý nghĩ của bệ hạ muốn xoá Cấm Kỵ Ti, thuận ý của bệ hạ hồi phủ dưỡng bệnh, thuận tay ném bộ Hoàng Tự cho Nguyên Thù không rõ tình hình.
Gian ngoài đều truyền rằng Đại Trưởng Công Chúa cùng Hoàng đế bệ hạ tỷ đệ tình thâm, nhưng giờ khắc này trong lòng Diêu Nương lại dâng lên hoài nghi: Đôi tỷ đệ này thật sự như gian ngoài đồn sao, tín nhiệm lẫn nhau không có chút nào nghi kỵ sao?
Vân Nương và nàng đều hầu hạ bên cạnh Đại Trưởng Công Chúa, Vân Nương không học được thủ đoạn tra tấn tàn nhẫn như Xuân Nương, cộng thêm dung mạo cũng bình thường, không vào được vào Ảnh bộ làm mật thám, những năm này ngược lại ở lại bên người Đại Trưởng Công Chúa phục dịch, còn thuận tiện gả cho quản sự trong phủ đại trưởng công chúa phủ thành thân sinh con, cuộc sống vô cùng an ổn.
Trượng phu của Vân nương cùng nhi nữ đều là nô tài trong phủ Đại Trưởng Công Chúa.
Diêu Nương duỗi ngón tay ngọc được bảo dưỡng kỹ càng ra, màu sơn diễm lệ, nàng cười: "Trông có giống nữ quỷ trong đêm tuyết không?" Đón lấy mấy mảnh bông tuyết,