Chương 05: Vừa ngọt vừa mềm
Mấy ngày sau, trong căn nhà thợ săn trên núi gần Bạch thành, Đường Anh đã hoàn toàn tỉnh lại.
Hôm đó Tiết Nhạc ra tay cũng không nặng, sau khi nàng được Trương Thanh cực khổ mang ra khỏi thành thì liền tỉnh lại, rồi đụng phải đám người Bắc Di, lại ác chiến một trận.
Lúc đó cả người Trương Thanh đều là máu, hết sức suy yếu, nếu không phải một hơi chống đỡ, sợ là hai người đều phải an táng trong thành.
Một thân võ công của Đường Anh là do Đường Nghiêu đích thân truyền cho, ngày thường đều là đám thanh niên tráng sĩ cỡ như Đường Giác đã trải qua chiến đấu thực sự trên chiến trường bồi luyện cho nàng, bây giờ chính là lúc đau khổ tuyệt vọng bước đến đường cùng, cho nên những nơi nàng đi qua tựa như là bổ dưa đập bát, hoàn toàn không để ý an nguy của bản thân, mang theo Trương Thanh sát chiến chạy ra ngoài, đợi cho đến dưới núi, chống đỡ hết nổi, quỳ rạp xuống đất, Trương Thanh mới phát hiện nàng đã bị trọng thương, không nhắc tới vết thương lớn nhỏ ở chỗ khác, chỉ vết đao phần bụng cũng đã có thể muốn lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu thư, người nhịn một chút ta mang người lên núi."
Hắn vốn dĩ là con trai nhà thợ săn, phụ mẫu chết sớm, dựa vào hàng xóm cứu tế mới sống đến sáu bảy tuổi, khi đó Đường Nghiêu ngẫu nhiên lên núi săn thú gặp được hắn nên đưa về nhà nuôi lớn, dù chưa ký văn tự bán mình, nhưng hắn lại xem Đường Nghiêu là phụ mẫu tái thế, cho dù liều cả tính mệnh cũng không sao, chỉ muốn mang nàng chạy lên núi trước rồi tính.
Đường Anh tê liệt ngã xuống ngay dưới chân núi, một chút sức lực cũng không còn, rất có cảm giác đi tới đường cùng của cuộc đời, nắng gắt chói mắt, nàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Không cần, chỉ. . . đến đây thôi."
Sự đau khổ nhất thì ra không phải là khàn cả giọng gào khóc, nước mắt chảy thành sông, mà là mổ xương móc tim, đau nhức không thể đè xuống, đưa mắt nhìn mênh mông, không thể kể lể với ai, không một người người có thể dựa vào, chỉ hận không thể hôn mê, an nghỉ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Loại thần sắc mất hết can đảm đó, dù là người có tâm địa sắt đá nhìn thấy, cũng không đành lòng nổi.
Trương Thanh âm thầm suy đoán nàng có ý định đi theo đại soái cùng thiếu tướng quân, chịu đựng tâm tình đau khổ khuyên nàng: "Tiểu thư, ở lại trong núi, không sợ không có củi đốt, nếu người có chuyện bất trắc, thiếu tướng quân cùng đại soái. . . chết không nhắm mắt!"
Cuối cùng vẫn là thợ săn cùng thôn của Trương Thanh vụng trộm xuống núi tìm hiểu tình huống trong thành, đụng phải hai người, nên đưa hai người vào núi sâu, sau đó đi hái thảo dược trị thương.
Từ sau ngày lên núi Đường Anh liền sốt cao, một là trên người có nhiều vết thương, thứ hai là tinh thần tan tác, sốt đến bất tỉnh nhân sự, mơ màng nhiều ngày.
Thợ săn giúp đỡ nàng còn tưởng cô nương này là tiểu nương tử mà Trương Thanh cưới trong thành, âm thầm tiếc rẻ mỹ mạo của nàng, đáng tiếc số mệnh không tốt, gặp nạn binh hoả, sợ là sống không nổi, bí mật bàn bạc chuyện mai táng với Trương Thanh.
Khuôn mặt Trương Thanh đen như đáy nồi, liên tục nói: "Nàng nhất định sẽ sống sót, bây giờ chỉ là thương tâm mà thôi."
Không thể không nói, nhiều năm tập võ như vậy, tố chất thân thể của Đường Anh vẫn rất tốt, sau khi sốt cao mấy ngày, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại, ngay cả vết thương khép lại đến mắt thường cũng có thể thấy được.
Nửa tháng sau, nàng đã có thể vịn tường đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, ngồi trên tảng đá lớn trong núi phơi nắng.
Lúc ra khỏi thành, xương đùi Trương Thanh bị tổn thương, nhất thời không thể đi đường dài, sợ nàng sốt ruột, liền nhờ thợ săn Vương đại thúc lặng lẽ xuống núi thám thính tin tức.
Vương đại thúc xuống núi một chuyến, trở về cả mặt tràn đầy vui vẻ, từ xa đã hô to: "Người Bắc Di bị đuổi đi rồi, Nhị hoàng tử mang binh đoạt lại thành trì, còn phái người truy kích người Bắc Di, chờ các ngươi chữa khỏi thương thế, liền có thể trở về thành."
Tới gần, vị đại thúc càng nói một chuỗi dài, nói ra toàn bộ những chuyện hắn xuống núi biết được thấy được: "Ngày hôm sau ngày thành bị công phá, Nhị hoàng tử liền mang binh đến, thừa dịp người Bắc Di còn chưa đặt vững nền móng, liền đoạt lại dễ như trở bàn tay, còn giúp các tướng sĩ thủ thành thu nhặt thi cốt." Hắn chậc chậc miệng, sắc mặt chuyển thành khiêm tốn lễ độ, vái chào vài cái về phía Bạch Thành: "Chỉ đáng tiếc phụ tử Đường đại soái, còn có phụ tử Du tướng quân đều vì thủ thành mà tử trận. . . Nghe nói Đường đại soái chỉ để lại một vị tiểu thư, chịu phải kinh hãi còn nằm trên giường không dậy nổi, Nhị hoàng tử phái người trông coi, còn tìm đại phu tốt nhất toàn thành đến xem bệnh cho nàng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Thanh khiếp sợ nhìn về phía Đường Anh —— hắn ở Đường gia tầm mười năm, chẳng lẽ ngay cả Đường gia tiểu thư chân chính cũng nhận nhầm?
Gần đây lực chú ý của Đường Anh giảm mạnh, tư duy theo không kịp, trong một chuỗi lời nói của Vương đại thúc, nàng chỉ nghe được phụ tử Đường đại soái cùng phụ tử Du tướng quân vì thủ thành mà tử trận, trong đầu "ong" một tiếng, cái gì cũng nghe không lọt, trước mắt giống như hiện lên một cuốn phim, từ phụ thân Đường Nghiêu đến huynh trưởng Đường Giác, còn có thiếu niên Du An có khuôn mặt cười ngây ngô, nàng há hốc mồm, mắt tối sầm lại liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Có một số việc, không tận mắt nhìn thấy nên còn ôm tâm lý may mắn, mặc dù đã biết kết quả xấu nhất, nhưng vẫn muốn trốn tránh tự lừa gạt chính mình, bịt mắt bịt tai trốn trong ngôi nhà gỗ nho nhỏ trong núi này tự an ủi bản thân, nói rằng đó chỉ là một giấc mộng dài.
Trong khoảnh khắc bóc trần chân tướng, nàng vẫn muốn phí công giãy dụa, muốn mở miệng đi chất vấn vị thợ săn sơn dã này, vì sao hắn lại tin vào lời đồn, chưa từng tận mắt nhìn thấy, tại sao lại đi nguyền rủa người khác chết.
Nàng té xỉu lại lập tức sốt cao, miệng nói mớ lung tung, lúc thì gọi "cha, đại ca", lúc thì nghiến răng ken két, lại bệnh một hồi, Trương Thanh bị hù dọa phải thức trắng đêm trông coi nàng, làm sao còn sức đi quản "Đường gia tiểu thư" dưới núi kia.
Đợi đến một trận mưa mùa thu rơi xuống, Đường Anh mới xem như hoàn toàn khỏe trở lại, mặc dù thân thể còn chưa thể khôi phục lại như cũ, vẫn còn suy yếu, nhưng cũng có thể đi dọc theo đường núi trở về thành.
Xương đùi Trương Thanh cũng khá hơn, chỉ lá lúc đi đường thỉnh thoảng sẽ