Chương 09: Lời tiên tri
Một câu này của Đường Anh đã khiến mọi người tại đây đều có sắc mặt khác nhau.
"Ta... Ta nghe thấy trong lều vải của cô nương có người nói chuyện, nên bước đến nhìn!" Cảnh Minh bị đánh thành đầu heo, nhưng đầu óc cũng có lúc nhanh nhạy.
Tùy tùng bên người ông chủ Khương lại rất quen thuộc với người của tiêu đội, mỗi tối đều có phái người trực đêm, người trực luân phiên cũng có giao tiếp qua lại với người của tiêu đội, trong đó một tên tùy tùng ngay thẳng nói ra nghi ngờ: "Đêm nay cũng không phải Cảnh tiêu đầu trực đêm, tại sao lại xuất hiện trong lều của Trương cô nương?"
Giờ phút này Trương Thanh còn có cái gì không hiểu nữa?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khẳng định là ban đêm họ Cảnh này muốn chiếm tiện nghi của tiểu thư, không ngờ lại bị nàng chỉnh đốn, thế là nói xấu rằng trong lều vải của tiểu thư có nam nhân.
Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiêm nghị quát: "Họ Cảnh, ngươi cũng quá khi dễ người?"
Trước khi Cảnh Minh tiến vào lều vải đích thật là có ý khi dễ Đường Anh, thừa dịp tối chiếm chút món lời nhỏ, nhưng không ngờ lại bị thiệt lớn, chỉ cái đầu heo của mình rồi hỏi lại: "Ta... ta khi dễ người? Ta đều đã bị đánh thành như thế này, còn có thể khi dễ ai?" Nói láo nhiều lần, ngay cả chính bản thân hắn cũng tin tưởng lời hắn nói, huống hồ nếu không phải trong lều vải Trương cô nương giấu nam nhân lạ, hắn làm sao bị đánh đến mức này.
"Tại sao ngươi không hỏi xem muội muội của mình giấu nam nhân lạ nào trong lều vải? Đánh người xong bỏ chạy là thứ hèn nhát." Hắn vẫn cứ chắc chắn tên nam nhân kia đánh xong liền chạy, duy chỉ không chịu tin tưởng cô nương người yếu nhiều bệnh kia có thể đánh hắn thành cái bộ dạng này.
Đường Anh lôi kéo tay áo Trương Thanh nức nở nói: "Ca ca, người này ô nhục sự trong sạch của muội, muội không sống nữa! Huynh tìm thanh đao đến, để muội muội cắt cổ cho xong!"
Nàng từ nhỏ rất tinh nghịch, đánh nhau hố người đã quen tay, duy chỉ có khóc lóc nước mắt đầm đìa, làm ra bộ dáng yếu đuối thì thực sự như đang khiêu chiến kỹ thuật diễn xuất của nàng, có thể nói ra nghẹn ngào, đã coi như là cố gắng lớn nhất.
Trương Thanh không phụ kỹ năng diễn kịch của Đường Anh, tức giận nói: "Trên danh nghĩa, hai huynh muội chúng ta được Mạc tổng tiêu đầu che chở, nghe nói Tổng tiêu đầu nhân nghĩa hào hiệp. Thế nhưng họ Cảnh luôn mồm bôi nhọ sự trong sạch của muội muội ta, khiến nàng có suy nghĩ coi nhẹ sự sống, ta làm huynh trưởng cũng không thể không để ý đến chết sống của muội muội. Tổng tiêu đầu đại nghĩa, về sau hai huynh muội chúng ta có cơ hội nhất định hồi báo, bây giờ cho phép hai huynh muội chúng ta cáo từ!"
Hắn khăng khăng muốn dẫn muội muội rời đi, khiến ông chủ Khương dấy lên lòng trắc ẩn, vội vàng nói: "Trong doanh trại có trộm, cũng không yên ổn, ngươi mang theo muội muội hơn nửa đêm có thể đi đâu? Vẫn là ở lại đây đi." Lại bàn bạc cùng Mạc tổng tiêu đầu: "Nếu trong doanh trại có trộm lẻn vào, không bằng bắt trộm trước, sau đó tính tiếp?"
Trương Thanh giận: "Chỉ sợ là vừa ăn cướp vừa la làng?"
Một câu khiến ông chủ Khương nửa ngày không rõ tình hình dường như đã hiểu ra, bọn hắn xuất ngoại đi buôn bán, sợ nhất gặp phải sơn tặc thổ phỉ, người sống lang thang hoặc kẻ trộm, nhẹ thì tổn thất tiền hàng, nặng thì vứt bỏ tính mạng. Hơn nửa đêm bị ồn ào, không ngờ đó là một chuyện xấu hổ, nên ông chủ Khương cũng đồng tình với Trương cô nương, cũng khinh thường họ Cảnh, liền nói lời công đạo: "Mạc tổng tiêu đầu, nếu Cảnh tiêu đầu có ý với Trương cô nương, thì có thể chờ trở về mời bà mối tới cửa cầu thân, làm gì hơn nửa đêm vu hại sự trong sạch của người ta, quấy rầy tất cả mọi người không yên ổn."
Tuy Mạc tổng tiêu đầu thích phụ nữ có nhan sắc, nhưng hắn áp tiêu vẫn rất đáng tin cậy. Huống hồ không phải người nào hắn cũng có ý, hôm nay nếu Trương cô nương là nữ quyến trong nhà của ông chủ Khương, hắn tự nhiên không dám không kiêng nể gì như thế, chỉ sợ ngay cả mơ ước cũng sẽ không.
So với nữ sắc, hắn càng chú trọng danh tiếng tiêu cục hơn.
Nhưng ai bảo huynh muội Trương gia quá mức nghèo khó hèn mọn chi?
Sau trận chiến ở Bạch Thành, không đáng tiền nhất chính là phụ nữ và trẻ em, một tiểu nương tử hơi có chút tư sắc đến trong tay người môi giới cũng chỉ bằng giá hai đấu lương thực mà thôi, có thể dùng họ để đổi lấy tiền sinh hoạt trong nhà. Nhưng bị người môi giới chuyển tay bán vào thành trì phồn hoa, đưa vào kỹ viện thì lợi nhuận đã tăng gấp mười lần.
Tuy vậy thì nghề nghiệp này cũng không dễ làm, nếu thật sự theo Mạc tổng tiêu đầu hắn, vậy vẫn là phúc của Trương cô nương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng của hắn đang miên mang suy nghĩ cứu vớt cô gái nhà nghèo, làm sao có thể vừa ôm mỹ nhân trong ngực vừa có thể chiếm được cảm kích của nàng, đợi nàng làm nữ nhân của mình, trong khuê phòng hắn sẽ kể về câu chuyện hai người gặp nhau, há không tăng thêm tình nghĩa? Cho nên lần này Mạc tổng tiêu đầu làm việc cũng tính là quanh co uyển chuyển, còn có thể duy trì thể diện trước mặt ông chủ Khương.
Hắn hung ác đạp Cảnh Minh một cước: "Đồ khốn, hơn nửa đêm chạy loạn cái gì? Mộng du sao? Không biết có phải bị đập vào đầu, nên lòi ra cái tính nết này hay không, còn muốn vu hại Trương cô nương. Ngươi không cần thể diện, chẳng lẽ không muốn để cho Trương cô nương làm người? Còn không nhanh bồi tội với Trương cô nương?"
Cảnh Minh không có chút nào phòng bị, bị đạp một cái lảo đảo, vừa định nói: Không phải Tổng tiêu đầu ám chỉ cho ta chui vào lều vải của Trương cô nương hù dọa nàng một chút sao? Nhưng chạm đến ánh mắt hung ác nham hiểm của Mạc tổng tiêu đầu, bị hù đến một câu cũng không dám nói, vội vàng nhận sai.
"Trương cô nương ta xin lỗi, khẳng định là ta ngủ đến hồ đồ rồi, đi nhầm lều vải. Cũng không biết xông vào lều vải của huynh đệ nào rồi bị đánh, lại vu hại thành cô nương. Đều là ta bị mỡ heo làm mờ tâm, không nên nổi tâm tư với cô nương, ban nãy là lời nói của một thằng khốn, cô nương tuyệt đối đừng phí hoài bản thân mình, đều là Cảnh mỗ sai!"
Đường Anh cầm tay Trương Thanh không buông, tiếng nói sợ hãi: "Ca ca đừng đi,