Ánh trăng như nước, tràn ngập khắp phòng.
Lộc Ẩm Khê từ trong mơ tỉnh lại, nhất thời không biết hôm nay là ngày gì, nơi đây là đâu.
Cô ngây người chớp mắt, tầm mắt hướng đến cửa sổ phía bên tay phải.
Rèm cửa chưa kéo ra, ngoài khung cửa sổ tuyết bắt đầu rơi, trên bầu trời là ánh trăng tròn.
Mùa đông, sau trận tuyết.
Vào đêm trăng tròn, mọi thứ đều im lặng.
Đã nhiều năm rồi nàng không được thấy ánh trăng sáng như vậy, trong ấn tượng của mình, nàng chỉ được nhìn thấy được ánh trăng sáng như thế ở vùng quê lúc thơ bé.
Khi đó là giữa hè, bà ngoại ôm nàng, nàng như con mèo nhỏ nằm trên đùi bà, tận hưởng cái mát trong sân và ngắm trăng.
Điều này quá đẹp đẽ để trở thành sự thật, thật giống như đang ở trong một giấc mơ.
Có phải là nàng đang mơ hay không ?
Huyệt thái dương bỗng nhói lên, đầu óc nàng rối bời, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, xoa xoa trán
Sau đó nàng thức dậy, còn phải chạy show.
Nàng theo thói quen duỗi eo, đưa tay trái ra, đột nhiên chạm tới thứ gì đó mềm mại.
Xúc cảm đặc biệt ấm áp mềm mại, nàng theo bản năng nắm lấy, ấn một cái.
Năm ngón tay cảm nhận được lực đàn hồi, Lộc Ẩm Khê sững người, mở mắt ra nhìn về phía bên trái.
Giây tiếp theo, nàng nhanh chóng thu lại tay trái, kéo chăn bông lên che lấy ngực rồi co người lại.
Có một người phụ nữ đang nằm bên cạnh nàng.
Dưới ánh trăng, mái tóc đen của người phụ nữ như thác nước xõa ra giữa hai gối, đôi lông mày đẹp tựa tranh vẽ, sóng mũi cao, khí chất lạnh lùng, tựa như có thể ngửi được mùi tuyết mỏng trên cành.
Tuyết có mùi sao?
Có.
Mùa đông ở quê, tuyết rơi dày đặc phủ lên cây thông xanh suốt đêm, ngày hôm sau mở cửa ra, thông xanh tan cành, tuyết bọc quanh nhựa thông, phả một hơi thở lạnh, hít vào phổi, sạch sẽ, bùi bùi, sảng khoái, mang một hương vị hoàn toàn khác so với ngày thường.
Lộc Ẩm Khê nhẹ thở dài.
Quả nhiên là nàng còn nằm mơ.
Trên thực tế sao lại có ánh trăng đẹp như vậy?
Dưới ánh trăng, còn có một người phụ nữ xinh đẹp nằm bên cạnh...
Nhận ra tình trạng hiện tại, Lộc Ẩm Khê từ từ buông xuống cảnh giác, nới lỏng chăn bông che trước ngực rồi nhìn xuống quần áo của mình.
Chiếc váy ngủ màu đỏ tươi, mới tinh, không có một chút dấu vết hỗn độn, thắt lưng lỏng lẻo buộc quanh eo, áo ngủ có đường viền cổ rộng mở, dưới xương quai xanh, cảnh sắc vô hạn.
Chiếc váy này...
Chẳng lẽ trong mơ chính mình thích phong cách gợi cảm và hoang dã sao ?
Không ngờ mình lại quyến rũ như vậy, Lộc Ẩm Khê vội vàng đóng cổ áo lại, thắt dây lưng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ bên cạnh.
Nàng nhớ trước đây đã từng đọc cuốn "Phân tích về những giấc mơ" của Freud, cuốn sách nói: Những giấc mơ là sự thỏa mãn những mong muốn trong tiềm thức của con người."
Không khỏi thất vọng về bản thân mình
——Nàng không theo đuổi điều này
Thật hiếm khi có được một giấc mộng xuân, nàng bỏ qua việc triền miên trước đó, sau đó trực tiếp đi ngủ cùng nhau.
Thực mệt mỏi
Lộc Ẩm Khê đỡ trán cười khẽ, tìm lý do cho não của mình: Chắc là do người bên cạnh cùng giới tính, bộ não không thêu dệt được những chi tiết cụ thể, thế nên nàng trực tiếp bỏ qua.
Rốt cuộc, sống đến năm 25 tuổi, nàng thật sự không có kinh nghiệm kết giao với người đồng giới.
Có rất nhiều người đồng tính trong ngành nghề của nàng, nói cách khác, là nhiều người có thể thích cả hai giới tính.
Trong danh lợi, có rất nhiều người ham mê nhục dục, và nàng không muốn trở thành loại người như vậy. Bắt đầu một mối quan hệ tương đối vội vàng, và sau đó kết thúc một cách vội vã, đó không phải là điều nàng muốn.
Nàng không thích những mối quan hệ quá mức hỗn loạn, không phân biệt giới tính, nàng chỉ muốn thực sự nghiêm túc yêu một người.
Tình một đêm, bao dưỡng, quy tắc ngầm, say sưa ân ái. Những từ này đều cách nàng thật xa.
——Cho nên, tình huống hiện tại chỉ xuất hiện trong mơ.
Dựa vào ý tưởng này, Lộc Ẩm Khê nhìn người phụ nữ trên giường, nàng do dự một chút, thận trọng đến gần, quỳ xuống bên cạnh cô, đưa tay trái ra muốn chạm vào cô.
Đây chỉ là một giấc mơ.
Hoa trong gương, như trăng trong nước.
Lộc Ẩm Khê đột ngột dừng lại khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô
Nàng sợ sẽ đánh thức cô.
Giấc ngủ của cô thật yên tĩnh và đẹp đẽ, tựa như bức tranh dưới ánh trăng, trộn lẫn cả hai sắc thái yên tĩnh và bình dị.
Lộc Ẩm Khê không đành lòng đánh thức cô.
Ngón tay thanh mảnh dừng ở trên đôi môi đỏ mọng nhưng không chạm vào, mũi dài ấm áp quét qua đầu ngón tay khiến đầu ngón tay run lên.
Lộc Ẩm Khê co ngón tay lại, thu lại cánh tay, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn căn phòng xa lạ hòa cùng ánh trăng sáng.
Ba bức tường trắng, một cửa sổ cao kéo dài từ trần đến sàn nhà, căn phòng chứa rất ít đồ, nhìn thoáng qua thì nàng đã nhìn thấy được chiếc bàn nơi đầu giường.
Một chồng tạp san tạp chí định kỳ, một cây bút ký màu xanh, một hộp đựng kính màu đen và ...
Một con dao găm với ánh sáng lạnh lẽo.
Tại sao lại có một con dao găm trên đầu giường?
Lộc Ẩm Khê cau mày bối rối, đột nhiên cảm thấy giấc mơ này quá đỗi chân thật.
Vừa nhìn thấy, cổ tay trái của cô đột nhiên được bao bọc bởi một cảm giác mềm mại lạnh lẽo, Lộc Ẩm Khê vô thức nhìn người phụ nữ trên gối.
Người phụ nữ trên gối hơi nhắm mắt lại, một tay xoa lông mày, tay kia kẹp lấy cổ Lộc Ẩm Khê.
Cổ tay đau đến mức khiến cho Lộc Ẩm Khê cau mày, chưa kịp nói gì thì bàn tay đang nắm chặt cổ tay của nàng đột nhiên kéo mạnh, Lộc Ẩm Khê không vững mà ngã vào vòng tay của người phụ nữ ấy.
Cổ tay đã được buông ra, nhưng eo của nàng đã bị ôm chặt bởi hay cánh tay.
Hai thân thể nhẹ nhàng sát vào nhau, Lộc Ẩm Khê vùi đầu vào trong cổ của người phụ nữ xa lạ, đôi môi cọ trên làn da mịn màng tinh tế của cô, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Sau một vài giây, Lộc Ẩm Khê vội vàng rời môi, đứng dậy , sau đó bắt gặp tầm mắt của người phụ nữ lạ mặt.
Cô có một đôi mắt rất đẹp, như nước mùa thu hòa cùng ánh sao lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ của cô nhìn không khác gì hòn đá bên vệ đường.
Tất cả những gì cô chạm vào đều là sự mềm mại và ấm áp chỉ có ở phụ nữ. Lộc Ẩm Khê không có nơi nào để đặt tay, tầm mắt dao động qua một lúc, ôm lấy vai cô, khẽ thì thầm hỏi: "Chị tên gì?"
Người dưới thân không trả lời, ánh mắt lộ ra vẻ dò xét.
Cô nới lỏng cái ôm, ấn tay phải lên lưng Lộc