Khi ở nhà một mình, Lộc Ẩm Khê rất thích bật TV để xem.
Không nhất thiết phải xem, mà chỉ đóng vai trò làm âm thanh nền.
Trong nhà có tiếng nói, vì vậy nàng không có vẻ quá cô đơn.
Nàng cầm điều khiển từ xa trên bàn trà lên, chuyển bừa một kênh nào đó rồi tiến vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Trên màn hình TV là hình ảnh một bà lão mặc áo dài hoa tím cổ tròn, mang kính viền, mái tóc bạc trắng đang quảng cáo tiêu thụ dược phẩm, bên cạnh tiêu đề có dòng chữ "Nhà tôi ba đời học thuốc của người Miêu, chuyên trị đờm và giảm hen suyễn."
"Tôi là bác sĩ Lưu, tôi đã hành nghề y hàng chục năm, chỉ trị ho và hen suyễn. Không cần chích, không cần uống thuốc, tôi sẽ dùng đơn thuốc đông y đặc trị của người Miêu để xoa trước ngực và sau lưng các bạn, lập tức có hiệu quả ngay!"
Trong phòng bếp, Lộc Ẩm Khê vừa nghe được liền bật cười, bước ra ngoài để chuyển sang kênh khác.
Loại quảng cáo này, vừa nghe là biết sai sự thật, thật sự làm ô uế chỉ số thông minh của nàng.
Tuy đã chuyển kênh nhưng vẫn gặp quảng cáo tương tự.
Vẫn là một người diễn viên già, ngoại hình cũng giống hệt như thế, chỉ khác là bà ấy đã thay áo khoác đỏ và trở thành thành viên của Chi hội bệnh thấp khớp của Hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ:" Xương sống Lão Phương đã được truyền lại ở tộc Miêu hàng trăm năm, đến đời thứ mười ba, gia đình tộc Miêu nhà chúng tôi chưa bao giờ sợ các bệnh về xương khớp. Không sợ nhiều bệnh, chỉ sợ người không tới, chỉ cần người dám tới, liền chữa khỏi bệnh phong thấp!"
Khi thay sang bộ đồ màu xanh, bà ta trở thành hậu duệ của bác sĩ người Mông Cổ chuyên chữa bệnh mất ngủ:" Là con người, tôi thật sự rất cầu tiến, hơn bốn mươi năm nay, tôi chuyên trị chứng mất ngủ, chỉ cần bạn mất ngủ, tôi có thể giải quyết giúp bạn bằng phương pháp của riêng tôi!"
Nữ diễn viên lớn tuổi này là khách quen của các diễn đàn quảng cáo sai sự thật, bà ta có rất nhiều danh tính như chuyên gia Đại học Bắc Kinh, chuyên gia chăm sóc sức khỏe y học Trung Quốc nổi tiếng, chuyên gia dinh dưỡng cao cấp.
Tiểu đường, thấp khớp, ho nhiều đờm, mất ngủ ... Những bệnh này đều phổ biến ở người cao tuổi và đối tượng của những quảng cáo này là những người cao tuổi, cũng chính là người có khả năng hiểu biết giảm dần theo từng năm.
Trong lĩnh vực y tế, bác sĩ chuyên nghiệp sẽ không hứa hẹn tuyệt đối, không phải vì họ không tự tin vào y thuật của mình, mà là vì vấn đề y tế, trong đó có nhiều vấn đề xác suất.
Do đó, việc quảng bá các sản phẩm hoặc công nghệ liên quan đến y tế là quá tuyệt đối và rất có khả năng đây chỉ là lừa đảo.
Theo Luật Quảng cáo, những loại thuốc không có số phê duyệt sản xuất như vậy hoàn toàn không được xuất hiện trên màn hình TV, và quảng cáo y tế không thể sử dụng những thuật ngữ tuyệt đối như "thuốc chữa bệnh". Đã từng xảy ra tình trạng một số đài truyền hình tính phí quảng cáo của hiệu buôn, bắt đầu làm những việc trái lương tâm.
Lộc Ẩm Khê chuẩn bị chuyển kênh nhưng quảng cáo cũng vừa kết thúc, chuyển sang giai đoạn phát sóng tin tức.
Nàng có thể nghe tin tức để hiểu các sự kiện hiện tại.
Nàng đặt điều khiển xuống, bước vào bếp, vừa thái hành vừa nghe tin tức từ đài truyền hình.
"Gần đây, một người dân đã báo cáo với các phóng viên rằng phó chủ nhiệm khoa ung thư của bệnh viện trực thuộc số một Đại học Giang Châu đã khuyến cáo sử dụng thuốc giả cho bệnh nhân trong quá trình điều trị."
Sau khi thái rau xong, Lộc Ẩm Khê liếc nhìn về phía phòng khách, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Nàng bỏ dao xuống, đi đến trước màn hình TV.
Trên màn hình, một người phụ nữ ngoài năm mươi đang được phóng viên phỏng vấn, ánh mắt có chút trốn tránh.
"Tôi có một đơn thuốc do bác sĩ viết tay. Cô ta thường thích kê thêm thuốc rồi bắt con dâu tôi đến hiệu thuốc bên ngoài để mua. Tôi đã lấy thuốc đi giám định, Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm thành phố đã cho thẩm định, kết quả là thuốc do bác sĩ kê đơn bị coi là thuốc giả!"
Màn hình chuyển sang một lọ thuốc chống ung thư.
Lời thuyết minh giải thích:" Loại thuốc chống ung thư có tên Timolobab trước mặt tôi đã bị Cục Quản lý dược xác định là thuốc giả."
Timolobab, Lộc Ẩm Khê biết loại thuốc này.
Lúc trước Giản Thanh cũng in ấn rất nhiều tài liệu về thuốc này, Lộc Ẩm Khê cũng có xem qua.
Loại thuốc này đã đạt chứng nhận FDA ở nước ngoài và được phép lưu hành trên thị trường. Tuy có hiệu quả rất tốt nhưng nó vẫn chưa được lưu hành trong thị trường Trung Quốc, vẫn đang trong quá trình thử nghiệm lâm sàng.
Nhưng đài truyền hình hoàn toàn không đề cập đến thông tin này, chỉ giải thích về quá trình chẩn đoán, điều trị của bệnh nhân và hành vi kê đơn thuốc giả của bác sĩ.
Họ cũng đưa ra một đoạn ghi âm mà bác sĩ thừa nhận là thuốc giả.
"Theo "Luật quản lý dược" thì đó là thuốc giả, nhưng "giả" này không phải là giả về thành phần....."
Khi nghe thấy đoạn ghi âm này, tâm trạng Lộc Ẩm Khê như rơi xuống vực sâu.
Giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Giản Thanh.
Là Giản Thanh của nàng....
Tiếp theo là cuộc phỏng vấn với Ủy ban Y tế Thành phố và Viện Giám sát Vệ sinh.
Người đại diện bộ phận cho biết:" Tôi cũng chỉ vừa mới tiếp nhận xử lý việc này. Tôi không biết rằng cô ấy đã viết đơn thuốc cho bệnh nhân trước đây, tôi chỉ nghĩ cô ấy nói bằng miệng thôi.........."
Lộc Ẩm Khê đứng trước TV, cả người phát lạnh, bất động, nàng cố gắng xem toàn bộ đoạn tin tức này.
Nàng nghĩ đến các loại quảng cáo thuốc giả vừa rồi, tức giận đến mức cười lạnh.
So với chuyện này thật đúng là trò cười.
Một đài truyền hình phát quảng cáo y tế Phủ Điền mỗi ngày, một đài truyền hình phát quảng cáo thuốc giả lại bất ngờ đưa tin bác sĩ ung thư kê đơn thuốc giả!
Mỉa may thay.
Giản Thanh, chị đã phải chịu đựng những gì trong thời gian này ...
Có phải chị đang ... trở lại thành con người u ám, im lặng chịu đựng như trước kia?
Lộc Ẩm Khê ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm biểu tượng của đài truyền hình, cắn mạnh lên cổ tay, cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.
Nàng lấy điện thoại di động ra, kiểm tra các quy định của pháp luật, bấm số báo cáo của phòng hành chính công thương.
"Xin chào, tôi muốn tố cáo đài truyền hình xx, vi phạm《Luật quảng cáo của Trung Quốc 》, 《Luật Quản lý Dược phẩm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa》. Phát quảng cáo thuốc sai sự thật, sử dụng ngôn ngữ tuyệt đối và sử dụng tên và hình ảnh của các tổ chức học thuật làm nội dung quảng cáo.........."
*
Sau khi làm xong thủ tục tố cáo đài truyền hình, Lộc Ẩm Khê ra ngoài, tiến thẳng đến khoa ung bướu trực thuộc.
Trước cửa khu vực hai của khoa u, tiếng gào khóc đau đớn thấu trời vang lên.
Tiếng khóc vang vọng trời đất, hầu như tất cả các bệnh nhân trong khu vực hai đều tập trung lại đây.
Lộc Ẩm Khê bước đến, đẩy đám đông đang xem trò vui qua một bên.
Nàng nhìn thấy một dãy vòng hoa với đủ màu sắc được bày giữa đám đông, xung quanh vòng hoa là bảy, tám người mặc áo tang.
Một vài người đàn ông xếp hàng trái phải, mang theo thanh gỗ và kéo hai biểu ngữ——
Dòng chữ màu đen trên nền trắng có nội dung: Bệnh viện vô lương tâm, làm chuyện trái đạo lý. Bác sĩ khoa ung thư vì tiền mà hại chết người khác.
Còn có dòng chữ đỏ khác trên nền trắng, tựa như vết máu chảy đầm đìa: Giải thích cho gia đình chúng tôi! Trả lại công lý cho gia đình chúng tôi!
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi quỳ trên mặt đất, trên tay ôm một khung ảnh đen trắng, đốt tiền giấy và khóc:" Con dâu của tôi! Bác sĩ tụi bây là lũ táng tận lương tâm! Tụi bây đã gϊếŧ con dâu của tao rồi!"
"Ngày nào tao cũng bị tụi bây giục nộp tiền viện phí, đến khi trả đủ tiền rồi thì con dâu tao cũng chết!"
"Một người