Lộc Ẩm Khê nhớ tới Giản Thanh có chút ám ảnh chuyện sạch sẽ, nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái khi từ bệnh viện đến thành phố C, liền nói:"Chị tắm trước đi, tôi sắp xếp lại hành lý."
Giản Thanh không từ chối, nghe vậy liền ở trước mặt Lộc Ẩm Khê làm trò, duỗi tay tháo từng chiếc cúc áo, cởϊ áσ khoác trên người ra.
Lộc Ẩm Khê không ngờ cô lại hành động nhanh như vậy, tầm mắt nàng không kịp dời đi, dán chặt mắt vào chuyển động của đôi tay cô. Dòng thời gian dường như chậm lại vào lúc này, nhất cử nhất động của nữ nhân trước mặt bị phóng đại vô hạn, từ cái nút áo trên cùng mà một đường tháo xuống chiếc bụng nhỏ.
"Em muốn nhìn đến khi nào?" Giản Thanh chậm rãi cởϊ áσ khoác ngoài, lộ ra chiếc áo len trắng tinh cùng những đường cong tinh xảo hấp dẫn.
Một lời nói khiến Lộc Ẩm Khê đỏ mặt tía tai, ý thức được mình thô lỗ, lập tức xoay người, đối mặt với bức tường, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi ..."
Giản Thanh không nói gì, như thường lệ kiểm tra xem trong phòng có camera hay không, sau khi đảm bảo an toàn, cô lấy quần áo trong vali chuẩn bị tắm rửa.
Lộc Ẩm Khê vẫn đang quay mặt vào tường, cúi đầu, như cây nấm tự kỷ.
Trước khi vào phòng tắm, Giản Thanh còn để lại một câu: "Phạt em học thuộc Túy Ông Đình Ký, chờ tôi tắm xong đọc cho tôi nghe."
Lộc Ẩm Khê thầm thóa mạ: Chị, một giáo viên trường y, thực sự phạt người khác đọc thuộc lòng thơ cổ điển của Trung Quốc ...
Chửi thầm xong, nàng lấy điện thoại di động ra, tìm tòi nguyên văn từng câu từng chữ mà học thuộc, nàng bất chợt nghĩ lần trước nói về mẫu người lý tưởng, nàng hi vọng nửa kia có trình độ văn học tốt hơn, có thể cùng nàng bổ sung cho nhau...
Không thể nhịn được mà bật cười.
《Túy Ông Đình Ký》thuộc nội dung giáo dục bắt buộc ở trung học cơ sở thì có thể thể hiện trình độ tu dưỡng văn học gì cơ chứ?
Một mặt cảm thấy buồn cười, nhưng mặt khác cô không khỏi thắc mắc liệu Giản Thanh đến tột cùng có phải thay đổi vì những lời nói của bản thân mình hay không?
Vừa nghĩ tới đây, lòng nàng trở nên mơ hồ, ý nghĩ vui vẻ trở thành hư không, khóe mắt có chút khô khốc, mũi cũng chua xót.
Khi yêu thích một người nào đó, liền không thể không suy ngẫm từng động thái, từng lời nói và việc làm của người đó, lăn qua lộn lại suy đoán xem điều đó có liên quan đến bản thân hay không, vừa nghĩ đến người đó liền sẽ sinh ra cảm giác ngọt ngào.
Nếu cả hai có thể hạnh phúc cùng nhau, đó là điều quý giá đối với bất kỳ ai.
Nhưng Lộc Ẩm Khê không thể nhìn thấy tương lai của mối quan hệ này.
Nàng có thể không quan tâm đến giới tính hay tuổi tác mà yêu Giản Thanh, nhưng nàng và Giản Thanh trước sau lại không phải là người cùng một thế giới.
Nàng không còn là một đứa trẻ nữa, nàng có thể hiểu rõ ràng rằng, nếu thích một ai đó thì không nhất định phải bên nhau.
Cuộc sống của một con người không chỉ có tình yêu, mà còn có tình thân, tình bạn, lý tưởng cùng niềm tin.
Trước tiên nàng phải là Lộc Ẩm Khê, sau đó mới là Lộc Ẩm Khê yêu thích Giản Thanh.
Tình yêu của nàng dành cho Giản Thanh không đủ để khiến nàng từ bỏ cuộc sống của mình ở thế giới thực và lựa chọn ở lại đây mãi mãi.
Rời khỏi thế giới này và trở về thế giới thực mới là mục đích cuối cùng của nàng.
Lý trí cùng tình cảm va chạm, Lộc Ẩm Khê ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình, khổ sở đến mức muốn khóc.
Nàng dụi dụi mắt, không dám để bi quan lan tràn, quay đầu đem lực chú ý vào điện thoại, trong lòng thầm học thuộc 《Túy Ông Đình Ký》.
Học đến câu "Sơn hành lục thất lý, tiêm văn thủy thanh sàn sàn nhi tả xuất vu lưỡng phong chi gian giả, nhưỡng tuyền dã *", tiếng nước róc rách trong phòng tắm bỗng xuyên vào tai nàng.
(*: nguyên văn: 山行六七里,渐闻水声潺潺而泻出于两峰之间者,酿泉也 , (Bài ký đình Tuý Ông- Âu Dương Tu)
tạm dịch: Men theo đường núi chừng 6, 7 dặm, dần dần nghe có tiếng nước róc rách chảy rót xuống giữa hai ngọn núi, đó là suối Nhưỡng (Bản dịch: Nguyễn Thanh Lộc,) .)
Suy nghĩ bị đình trệ trong giây lát.
Lộc Ẩm Khê nghe thấy rất vui mừng, sau khi định thần lại, lập tức ngồi lên ghế bành.
Những người làm việc trong bệnh viện có một vấn đề chung là sau khi tan tầm, họ không bao giờ chạm vào giường hoặc chăn ga gối đệm trước khi thay quần áo.
Nàng ngồi thẳng lưng trên ghế, cố gắng tập trung học thuộc lòng thơ Trung cổ điển, nhưng tiếng nước trong phòng tắm văng vẳng bên tai nàng rất lâu.
Lộc Ẩm Khê hoang mang rối loạn chạm vào điều khiển từ xa, bật TV lên, để âm thanh của bộ phim truyền hình che đi tiếng nước từ phòng tắm.
Giản Thanh trần trụi đứng trong nước, mái tóc dài ướt đẫm bám vào lưng, nhắm mắt lại, để nước nóng làm ướt cơ thể mình.
Khi mở mắt ra thoa sữa tắm, cô liền nhìn ra ngoài phòng tắm.
Lộc Ẩm Khê vẫn thành thật quay mặt vào tường, không dám xoay người nhìn cô?
Trên thực tế, kính trong phòng tắm không phải là kính hoàn toàn trong suốt bình thường, mà là kính được điện phân, khi có người bước vào, cảm biến sẽ tự động cảm nhận, bên trong có thể nhìn thấy phía bên ngoài không sót thứ gì, nhưng từ ngoài nhìn vào trong sẽ giống như bị bịt kín một tầng sương trắng, mông lung không nhìn rõ.
Giản Thanh lau khô người và đi ra ngoài, cô không nói với Lộc Ẩm Khê về điều này.
"Chờ tôi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đọc cho chị nghe." Lộc Ẩm Khê cầm quần áo trên tay bước vào phòng tắm, cũng mặc kệ Giản Thanh có đồng ý hay không.
Giản Thanh mặc áo choàng tắm màu trắng, ôm cánh tay dựa vào tường, thẳng thắn đứng đối diện phòng tắm, nhìn về phía phòng tắm, dù bận rộn vẫn ung dung thưởng thức.
Lộc Ẩm Khê cởi được một nửa quần áo, nhìn thấy hành vi thẳng thắn đến mức vô liêm sỉ của Giản Thanh, liền vội vàng mặc quần áo vào, mở cửa phòng tắm, thò đầu ra, nghiến răng nghiến lợi: "Chị, không được nhìn! Đi ra cửa sổ bên kia! Trước khi tôi tắm xong thì chị không được lại đây!"
Nàng đoan chính mà ngồi ở góc tường, không nhìn trộm cô lấy một cái, nàng gần như quên mất người trước mặt nàng không phải là chính nhân quân tử mà là một tên bại hoại!.
Giản Thanh bước từng bước đến, đôi chân dài đung đưa dưới lớp áo choàng tắm
Lộc Ẩm Khê ngưng thở, nhanh chóng siết chặt cổ áo.
Giản Thanh nhìn ngực Lộc Ẩm Khê rồi lại chỉ vào chính mình, mặt có bao nhiêu lãnh đạm thì lời nói liền có bấy nhiêu vô sỉ:"Em có, tôi cũng có."
Ngụ ý nhìn ngực nàng cũng không có gì hiếm lạ.
"Tránh ra!"
Giản Thanh ngoan ngoãn tránh ra.
Đi đến bên cửa sổ gió lạnh.
Một lúc sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách tí tách, Giản Thanh đứng bên cửa sổ, cúi đầu, mặt vô biểu tình nhìn qua PPT sẽ giảng giải ở hội nghị ngày mai trên iPad, vành tai bất tri bất giác đỏ lên.
Lộc Ẩm Khê mặc một chiếc áo ngủ nhung đỏ in hình thỏ, nhảy về phía Giản Thanh: "Tôi đã học thuộc《Túy Ông Đình Ký》, muốn tôi đọc cho chị nghe không?
Giản Thanh ngẩng đầu đánh giá đứa trẻ trước mặt.
Đôi mắt ẩm ướt, mái tóc mang theo làn hơi nước thoải mái thanh tân.
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*
(*: nguyên văn: 清水出芙蓉,天然去雕飾, dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. – trích thơ Lý Bạch)
Giản Thanh cúi đầu, kiềm chế ý muốn sờ lên lỗ tai thỏ, tiếp tục đọc PPT: "Không cần, đi sấy tóc đi."
PPT dừng ở trang trên cùng đã được năm hoặc sáu phút.
Đêm khuya, sau khi hoàn thành mọi thứ, cả hai chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, Giản Thanh do dự nhìn ánh đèn.
Không đợi cô mở miệng, Lộc Ẩm Khê đã nằm xuống, đeo bịt mắt vào: "Chị không cần tắt đèn, tôi có mang theo bịt mắt."
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê ở giường bên cạnh, thấy đôi mắt nàng được che kín bởi bịt mắt đen, lộ ra chiếc mũi cao cùng đôi môi hồng nhuận, ánh mắt lưu luyến nhìn nàng vài giây,sau đó ấn xuống nút điều chỉnh đèn, đem ánh đèn màu trắng chuyển thành ánh vàng mờ ảo ấm áp.
Lộc Ẩm Khê hé mở bịt mắt, trộm nhìn ánh đèn, cảm thấy màu sắc này có chút ái muội.
Giống như ngọn đèn được bật sáng khi làm chuyện xấu hổ.
Nàng nằm nghiêng, không buồn ngủ, nhìn Giản Thanh ở giường bên cạnh.
Giản Thanh nửa dựa vào đầu giường, cầm iPad, đăng nhập số hiệu công việc của Văn phòng Học vụ, nhập lý lịch, sửa bài tập cuối kỳ mà học sinh đã nộp.
"Giản lão sư, sao chị chưa ngủ?"
"Tại sao em cũng chưa ngủ?"
Lộc Ẩm Khê không tìm được gì để nói: "Chị đang làm gì vậy?"
"Sửa bài