"Không cần đi." Giản Thanh giữ chặt Lộc Ẩm Khê, ngữ khí nhanh hơn so với bình thường,"Em mở ra trước đi."
Tay trái bị nắm chặt, Lộc Ẩm Khê quay lại, ngạc nhiên nói:"Làm sao tôi có thể mở món quà mà tôi vốn không có ý định nhận?"
Giản Thanh buông tay nàng ra, nhìn đi nơi khác, bình tĩnh nói:"Không phải là quà của bọn họ."
Nói xong, không chờ Lộc Ẩm Khê phản ứng, Giản Thanh lại xoa xoa đầu nàng, sau đó đi trước: "Đi thôi, về nhà."
Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc: "A? Là ai tặng cho tôi?"
Nàng nhìn bóng lưng Giản Thanh, sau đó lại nhìn chiếc hộp vuông nhỏ trong tay, do dự vài giây, nàng mở túi bao bì ra, là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền hình nhung hươu trông rất bắt mắt.
Nàng cầm dây chuyền lên đung đưa trước mắt, âm thầm hồi tưởng đến thái độ và hành vi của Giản Thanh, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.
Lộc Ẩm Khê cẩn thận nắm chặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay, sau đó chạy lon ton đuổi theo Giản Thanh, ôm lấy cô từ phía sau.
Giản Thanh ngay lập tức dừng lại, nét mặt thoáng cứng nhắc.
Chạng vạng 6 giờ rưỡi, bệnh khu không còn đông đúc như ban ngày, im lìm, lối đi vắng tanh, chỉ còn lại ánh đèn trắng cùng vài chiếc đèn lồng nhỏ mang đậm không khí lễ Tết.
Lộc Ẩm Khê kiễng chân, ôm lấy eo cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, gắt gao ôm lấy, nhỏ giọng nói:"Cảm ơn món quà của chị, tôi thật sự rất thích."
Người phía sau lưng đầy âu yếm, Giản Thanh vuốt ve bàn tay trên eo, rũ mắt hỏi:"Cái ôm này em có tính phí không?"
Nàng dựa vào người cô, cảm nhận được sự rung động của lồng ngực khi cô nói chuyện, Lộc Ẩm Khê bật cười, buông lỏng tay ra:"Không có."
Niềm vui và ái tình như muốn trào dâng, nàng cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn ôm lấy Giản Thanh thêm một lần nữa, nắm lấy tay Giản Thanh chạy về phía trước:"Tôi không tính phí, nhưng chị phải cùng tôi đi siêu thị mua một ít đồ Tết."
Sau khi chạy được vài bước, Giản Thanh kéo tay Lộc Ẩm Khê, giữ nàng lại: "Không được chạy trong bệnh viện."
Lộc Ẩm Khê lại kéo cô chạy đi, cười nói:"Đây là giờ tan tầm, sẽ không có nhân viên y tế nào bắt bẻ hành vi của chúng ta đâu."
Giản Thanh vững vàng nắm lấy tay nàng, như thể cô đang ôm một con ngựa hoang đứt cương, chỉ cho nàng bảng quy tắc ứng xử của nhân viên y tế được treo trên tường.
Hướng dẫn quy định 20 quy tắc bày trí, hành vi ngôn ngữ,...
Lộc Ẩm Khê nhìn quy định số 16, đọc to:"Cử chỉ đoan trang văn nhã, ngẩng cao đầu, chân đi nhẹ, không được đi cùng lúc hai người vui đùa cười giỡn.", nàng nhìn 4 chữ 'cử chỉ đoan trang' rồi lại nhìn Giản Thanh bên cạnh, lắc đầu cười cười, sau đó tiến đến vén tóc cô lên, ghé sát tai cô mà thổi khí:"Bác sĩ Giản, khi ở nhà chị có cử chỉ đoan trang sao?"
Hành động thổi vào tai người khác không đàng hoàng chút nào, cởϊ qυầи áo của người ta trên giường cũng rất lưu loát, nhưng khi ở nơi làm việc lại cố tình tỏ ra nghiêm túc đoan trang.
Giản Thanh mặt không đổi sắc nhưng lỗ tai có chút đỏ lên, bình tĩnh nói: "Chỉ nên tuân thủ quy tắc khi ở bệnh viện."
Lộc Ẩm Khê bỗng hóa thành hồ ly tinh câu dẫn người, nàng dựa lưng vào tường, câu lấy eo Giản Thanh rồi dán chặt lấy người cô:"Bác sĩ Giản, nếu chị có hành vi không đứng đắn ở bệnh viện và bị bắt thì phải làm sao?"
Sắc mặt trong chốc lát liền thay đổi, ánh mắt nàng không còn giống như dòng nước suối trong vắt nữa mà đã lột xác trở thành tiên nữ hấp dẫn, ngay cả giọng nói cũng có chút mê người.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy kỹ năng diễn xuất của Lộc Ẩm Khê,thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp của nàng dán chặt vào người cô. Giản Thanh bình tĩnh nhìn nàng vài giây, sau đó gỡ tay nàng ra, lùi về sau nửa bước:"Đừng đùa, tôi đi siêu thị cùng em."
Lộc Ẩm Khê ôm lấy eo cười phá lên.
Nàng quyết định từ nay về sau nếu Giản Thanh cố tình đùa giỡn nàng khi ở nhà thì nàng sẽ cố tình đùa giỡn lại cô ở bệnh viện.
Người phụ nữ bại hoại này không dám làm chuyện bất thường ở bệnh viện.
Giản Thanh an tĩnh đứng bên cạnh nhìn nàng cười, bỗng nhiên cô cũng cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Hôm nay, nàng trông rất hoạt bát và vui vẻ.
Giản Thanh hỏi nàng:"Mức độ vui vẻ nằm trong khoảng từ 0 đến 10. Em chọn một con số để miêu tả?"
Lộc Ẩm Khê thốt lên một câu:"8."
"Chỉ có cấp 8?"
Lộc Ẩm Khê chỉ cười, không nói.
Vì nàng vẫn còn chút tiếc nuối.
Khi đạt đến mức độ 10, nàng hẳn không nên tiếc nuối, có lẽ nó giống như những bộ phim thần tượng, các nàng sẽ có kết thúc viên mãn bên nhau.
Nàng thật sự không biết giữa nàng và Giản Thanh có thể ở bên nhau hay không.
Giờ khắc này, nàng chỉ biết được rằng nàng có thể thay đổi được vận mệnh của cả hai.
*
Siêu thị treo đầy đèn lồng và ruy băng đỏ, tiếng nhạc nền sôi động văng vẳng ở bên tai. Giản Thanh đẩy xe hàng theo sau Lộc Ẩm Khê, nàng chỉ chịu trách nhiệm lấy đồ ăn vặt ném vào trong xe.
Giản Thanh hỏi:"Em không định giảm cân nữa à?"
Lộc Ẩm Khê trả lời, "Tôi có thể giảm sau Tết."
Cơ thể này trẻ hơn cơ thể thực của nàng 5 tuổi, quá trình trao đổi chất mạnh mẽ, rất dễ đói nhưng cũng dễ tiêu hóa hấp thu, không dễ béo, chỉ cần vận động vừa phải là sẽ khiến cho cơ thể này khi mặc quần áo thì nhìn gầy, khi cởi ra thì có chút thịt, đây là giai đoạn cơ thể phát triển tốt nhất.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên quay lại, cười nói với Giản Thanh: "Chị rất may mắn khi gặp được tôi ở tuổi này đấy."
5 năm sau, nàng bị thương nặng khi ngã từ phim trường. Từ một người 25 tuổi bỗng hóa thành người bốn mươi, năm mươi tuổi, khi trời mưa hoặc trở lạnh, không phải chỗ này thì chỗ khác đều đau.
Có lẽ đó là cái giá của sự nổi tiếng.
Giản Thanh nở nụ cười: "Em muốn nói cho tôi biết, em là người ở tương lai xuyên đến đây có phải không?"
Lộc Ẩm Khê nhún nhún vai, không nói gì.
Giản Thanh quá nhạy bén, nàng căn bản không dám nói thêm bất cứ điều gì.
"Lần trước khi đi siêu thị, em muốn kể cho tôi nghe về quá trình trở thành diễn viên của mình." Giản Thanh nhắc lại chuyện cũ, "Em vẫn chưa kể."
Lộc Ẩm Khê thả một gói hạt dẻ cười vào giỏ hàng: "Lần trước là chị không muốn nghe."
Giản Thanh:"Tôi nói là về nhà rồi nghe."
Không phải là không muốn nghe.
"Tôi không quan tâm, lần trước chị đã bỏ lỡ cơ hội, hiện giờ chị phải đợi cho đến khi tôi muốn nói." Lộc Ẩm Khê không ngại bày ra dáng vẻ tùy hứng trước mặt cô, nàng bỗng nhiên dừng lại, xoay người nở nụ cười. "Quên chuyện đó đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sẽ cho chị một cơ hội khác. Nào, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, nếu như chị thắng, tôi sẽ nói cho chị biết."
Giản Thanh đứng lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Cô không thích Lộc Ẩm Khê ấu trĩ như một đứa trẻ.
Lộc Ẩm Khê dọa cô:"Rốt cuộc chị có muốn chơi hay không?"
Giản Thanh đặt tay phải ra sau lưng, làm tư thế sẵn sàng.
Lộc Ẩm Khê: "Tôi đếm ba, hai một oẳn tù tì, ba, hai, một, oẳn tù tì--"
Lộc Ẩm Khê ra cục đá.
Giản Thanh duỗi năm ngón tay, ra bao.
Lộc Ẩm Khê đang định rút tay về thì Giản Thanh liền thay đổi động tác, ngay lập tức khép ngón cái, ngón đeo nhẫn và ngón út lại, biến bao thành kéo.
—— Cô cố ý thua Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi con ngươi trong trẻo của Giản Thanh, chớp chớp mắt.
Giản Thanh cũng chớp mắt theo nàng, im lặng đáp lại.
Lộc Ẩm Khê hỏi:"Chị không muốn nghe sao?"
Giản Thanh thu tay về, tiếp tục đẩy xe hàng, nhẹ giọng nói: "Tôi chờ em nói."
Cho dù có là gì đi chăng nữa, cô sẵn sàng đợi cho đến khi nàng nguyện ý nói ra.
*
Vào đêm giao thừa, bệnh khu quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Mọi người đều kiêng kỵ đến bệnh viện vào dịp Tết.
Bệnh khu quanh năm suốt tháng chật kín giường, thậm chí kê thêm cũng không đủ nên rất hiếm khi xảy ra tình trạng trống giường.
Chỉ cần không phải là bệnh nhân nặng thì hầu như tất cả đều đã làm thủ tục xuất viện.
Một số người đến truyền thuốc hóa trị vào buổi sáng đã vội vàng rời khỏi bệnh viện, họ không muốn ở lại bệnh viện theo dõi qua đêm.
"Thường thì cô đều đuổi tôi ra khỏi bệnh viện, nhưng hôm nay là ngày Tết, tôi muốn chủ động xuất viện cô lại không cho?"
Các bệnh viện lớn đảm nhận nhiều nhiệm vụ điều trị hơn và có các chỉ số đánh giá tỷ lệ luân chuyển giường bệnh riêng. Những bệnh nhân ở quá lâu sẽ được thúc giục xuất viện càng sớm càng tốt. Khi xảy ra tình trạng chật kín giường, bệnh viện sẽ cho phép một số bệnh nhân lớn tuổi có thể trạng đặc biệt tốt, quen thuộc và dễ nói chuyện được xuất viện sớm để nhường chỗ cho những bệnh nhân khác.
Y tá tươi cười giải thích: "Bác ở lại thêm mấy tiếng nữa, chúng tôi sợ có phản ứng bất thường."
Bệnh nhân xua tay: "Không, không! Tôi bị lờn thuốc mấy lần rồi! Tôi không thể đợi thêm, vé cũng đã mua từ trước rồi, tôi phải trở về ngay".
Việc thuyết phục không hiệu quả, sau khi thảo luận với bác sĩ thì đành phải để ông ấy đi.
Giản Thanh yêu cầu bệnh nhân ký tên, đồng thời dặn dò: "Không ăn đồ ăn chứa quá nhiều dầu mỡ, không uống thuốc bắc bừa bãi sau khi hóa trị, nhớ đến bệnh viện gần đó càng sớm càng tốt nếu cảm thấy khó chịu."
Có một số bệnh nhân đang thực hiện hóa trị liệu, cô sẽ dặn dò thêm vài câu: "Nếu chú cảm thấy không thoải mái, hãy đến bệnh viện gần đó càng sớm càng tốt. Nhớ lấy mẫu thông báo liên lạc và yêu cầu bác sĩ tại bệnh viện gọi cho cháu."
Giao thừa hôm nay, các sinh viện thực tập giảng dạy được phân lịch trực, những giáo viên không có lớp có thể nghỉ lễ, ai có lớp thì cũng mang tâm trạng giảng dạy ở lại bệnh viện; hầu hết các nghiên cứu sinh đang trong thời gian đào tạo không có ngày nghỉ và họ luôn phải tuân theo lịch trực.
Buổi sáng, Ngụy Minh Minh kéo theo hành lý đến bệnh viện, dự định khi tan tầm vào buổi chiều sẽ trực tiếp kéo hành lý về nhà.
Giản Thanh để cô ấy đi vào buổi trưa: "Buổi chiều không có nhiều bệnh nhân, em có thể về trước."
Ngụy Minh Minh hận không thể ôm người cố vấn của mình mà nựng nịu, nhưng sắc mặt của người cố vấn quá lạnh lùng, cô ấy thật sự không dám, đành phải kích động ôm lấy linh vật Lộc Ẩm Khê bên cạnh cô.
Giản Thanh thấy vậy, mặt không biểu tình móc lấy thắt lưng sau áo blouse của Ngụy Minh Minh, kéo khoảng cách giữa cô ấy và Lộc Ẩm Khê ra xa, giọng điệu không vui: "Đừng có mà ôm ôm ấp ấp trong bệnh viện."
Thật kỳ cục.
Ngụy Minh Minh sợ kỳ nghỉ bị trì hoãn, nhanh chóng nói lời chúc năm mới rồi thu dọn hành lý chạy đi.
Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê, người vừa bị ôm, nói:"Ở bệnh viện không được ôm ấp."
Em phải đẩy ra.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên bị ôm rồi lại buông ra, nàng ngây người một chút, vỗ vỗ quần áo của mình.
May mắn thay, bây giờ là giờ tam tầm buổi trưa, các nàng cũng không mặc áo blouse trắng.
Sau đó, nàng nhận ra rằng đêm qua nàng đã ôm lấy Giản Thanh, nhưng Giản Thanh không có nói là không nên ôm ôm ấp ấp.
Lòng nàng nổ vài phát pháo hoa, Lộc Ẩm Khê ôm ngực, cười nói: "Tôi đi lấy máy điện tâm đồ."
Giản Thanh hỏi:"Tim em không thoải mái à?"
Cô tiện tay cầm lấy ống nghe trên bàn.
Lộc Ẩm Khê không chờ cô mở miệng, vội vàng đưa tay che ngực lại:"Không có gì, không có gì, chị không cần nghe tim tôi."
Giản Thanh đặt ống nghe lại chỗ cũ, nhìn Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê cũng nhìn cô, cả hai cùng nhau cười: "Buổi chiều chị cho tôi nghỉ đi, tôi về nhà chuẩn bị bữa tối cho đêm giao thừa."
Giản Thanh nói:"Không vội, buổi tối chúng ta cùng nhau chuẩn bị."
"Vậy chiều nay tôi nên làm gì?"
Giản Thanh suy nghĩ một lúc, nói, "Giúp tôi sàng lọc bệnh nhân để thử nghiệm lâm sàng, trợ lý nghiên cứu của tôi đang nghỉ lễ."
Kể từ chuyến công tác vừa rồi, Giản Thanh đã phát hiện ra rằng Lộc Ẩm Khê học hỏi rất nhanh và có hiểu biết nhất định về kiến thức y học.
Lộc Ẩm Khê lấy giấy bút ra: "Chị dạy cho tôi đi."
Giản Thanh lấy ra kế hoạch nghiên cứu thử nghiệm lâm sàng và sổ tay của nghiên cứu viên, đưa cho Lộc Ẩm Khê: "Em nên xem qua một vài lần để làm quen với các tiêu chí đầu vào."
*
Thử nghiệm lâm sàng đề cập đến các loại thuốc / thiết bị phải được thử nghiệm trên các đối tượng (tình nguyện viên) trước khi bán ra thị trường để đảm bảo tính an toàn và hiệu quả của thuốc.
Tất cả đều phải trải qua 4 giai đoạn I, II, III, IV, trong đó ba giai đoạn đầu là đủ tiêu chuẩn và hiệu quả, thuốc có thể được tung ra thị trường. Giai đoạn IV còn được gọi là nghiên cứu thế giới thực, là một nghiên cứu tiếp theo sau khi thuốc được bán trên thị trường.
Khoa ung bướu báo cáo kết quả thử nghiệm lâm sàng hàng tháng. Mỗi tháng, các công ty dược cũng đến tổ chức các cuộc họp khởi động và họp chuyên môn để báo cáo tiến độ nghiên cứu mới nhất từ trong và ngoài nước, hoặc kiểm tra số liệu của các thử nghiệm lâm sàng để xem còn nghi vấn gì nữa hay không.
Lộc Ẩm Khê nhớ trong nguyên tác, tác giả chỉ đề cập đến kiến thức y học trong một vài đoạn, giữa các dòng chữ, có thể dễ dàng nhận ra tác giả không có trình độ học vấn về y học.
Những chương trình nghiên cứu và sổ tay hướng dẫn nghiên cứu này không được đề cập trong nguyên tác. Bây giờ xem ra lại rất chuyên nghiệp, không có một chút thiếu sót nào.
Thế giới giả thiết này đã tự động sửa đổi và bổ sung rất nhiều chi tiết.
Giống như bệnh nhân và các loại bệnh mà nàng tiếp xúc hàng ngày, hầu hết họ đều giống như thật.
Buổi chiều, Giản Thanh nhìn thấy Lộc Ẩm Khê ở chỗ ngồi chăm chú xem tài liệu, thuận miệng hỏi: "Em hiểu được bao nhiêu rồi?"
Lộc Ẩm Khê ngẩng đầu