Chiếc rèm cửa trong phòng ngủ không đóng lại, bên ngoài cửa sổ cũng không có tòa nhà khác, chỉ có bờ sông, phía trên sông bắn đầy pháo hoa.
Đèn chiếu sao trong phòng được bật ở chế độ xoay, bầu trời đầy sao xoay theo chiều kim đồng hồ, những vì sao xanh thẫm soi sáng, bao phủ lên các nàng.
Vẻ mặt Giản Thanh thờ ơ, cô đưa tay ra, búng mạnh vào trán Lộc Ẩm Khê.
Cô im lặng phủ nhận lời nói của Lộc Ẩm Khê.
Trán bị búng đến đau nhói, Lộc Ẩm Khê rít lên, ôm lấy đầu hung hăng trừng Giản Thanh, muốn mắng cô nhưng lại không dám mắng.
Hiện tại nàng đang nằm ở mép giường, nếu Giản Thanh đẩy nhẹ một cái, chắc chắn nàng sẽ ngã xuống.
Nàng không còn cách nào khác ngoài xua tay vội vàng đuổi Giản Thanh:"Chị tránh ra, qua phía bên kia giường ngủ đi."
Giản Thanh nằm nghiêng, cô khụy khuỷu tay phải để chống đầu, không nể nang gì mà nhìn khuôn mặt Lộc Ẩm Khê dưới những vì sao.
Dây váy ngủ bên tay phải trượt xuống, làm lộ ra làn da hoàn mỹ như bạch ngọc nơi cẳng tay, không một chút tì vết.
Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm da thịt nơi cẳng tay cô trong hai giây, sau đó ngẩng đầu, trực diện nhìn vào ánh mắt cô.
Trong ánh đèn mờ ảo, ánh nhìn chăm chú của cô dường như có thể nuốt chửng sinh mệnh nàng.
Lộc Ẩm Khê quay đầu đi, lấy tay trái che mặt, tránh đi ánh nhìn của cô.
Người phụ nữ bại hoại, trong ngoài không đồng nhất này....
Giản Thanh nhích lại gần hơn vài phân, thân thể gần như dính vào trên người Lộc Ẩm Khê.
Cảm nhận được hơi ấm đang đến gần, khuôn mặt Lộc Ẩm Khê bỗng nóng lên, nàng xoay người sang một bên, dựa vào thành giường, tự cảm thấy rằng mình thật sự đang dẫn sói vào nhà.
Giản Thanh vén tóc Lộc Ẩm Khê ra sau tai: "Ngày hôm qua chúng ta ở bệnh viện, không phải em rất muốn tôi đến gần sao?"
Khoảng cách quá gần, hơi thở khi nói chuyện liền phả vào tai nàng.
Lộc Ẩm Khê bịt tai, cuộn mình thành một con tôm, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Trong lòng nàng tự nhủ, chẳng trách năm mới đột nhiên cô nói muốn ngủ cùng với nàng.....thì ra là cô đang nắm lấy thời cơ để trả thù....
Tối hôm qua, lúc trở lại sau khi thăm Hà Bội, tâm trạng nàng vui vẻ như uống phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội vàng kéo lấy Giản Thanh chạy trong bệnh viện, còn đem thân mình dán chặt vào cô, tiến đến bên tai cô để vén nhẹ sợi tóc rồi thổi vào tai, cố ý trêu chọc cô, nhìn cô ngại ngùng mà đẩy nàng ra.
Trạng thái hưng phấn sẽ làm suy yếu lý trí và khả năng tự chủ của con người, bây giờ nàng có một trăm lá gan thì cũng sẽ không dám làm những hành động tương tự như vậy.
Lộc Ẩm Khê dùng chăn quấn chặt lấy thân mình: "Giản lão sư, học sinh của ngài có biết phía sau ngài còn có loại phẩm hạnh này không?".
Nàng đặc biệt gọi chức danh Giản lão sư thay vì gọi cô là bác sĩ, còn dùng từ 'ngài' để cố ý kính xưng cô.
Ở bệnh viện, Trương Dược và Ngụy Minh Minh, cũng như các thực tập sinh luân chuyển đến đều kính trọng và sợ hãi cô. Họ kính trọng cô vì sự nghiêm túc trong học thuật và y đức, họ sợ cô vì thỉnh thoảng cô sẽ hỏi một vài câu về kiến thức y học, đôi khi còn bị cô lạnh nhạt trào phúng.
Giản Thanh không nói gì.
Lộc Ẩm Khê cố ý dùng cách xưng hô này để kíƈɦ ŧɦíƈɦ đạo đức và sự hổ thẹn của một vị giảng viên. Thấy cô im lặng không nói gì, Lộc Ẩm Khê lại nói thêm:"Lão sư, Giản lão sư, tôi được ngài dạy dỗ thì có được tính là học trò của ngài không? Ngài có chứng chỉ hành nghề phải không? Ngài hành xử như vậy với tôi thì có đáng bị hủy tư cách giáo viên hay không?"
"Không tính."
Nhiều nhất chỉ là quan hệ hợp tác.
Lộc Ẩm Khê hé môi, vừa định nói gì đó, Giản Thanh đã trực tiếp vươn tay che miệng nàng, mặt không biểu cảm hỏi: "Em rất muốn chơi trò này sao? Lại còn chơi rất tốt."
Chơi trò gì cơ?
Nghe cô trả đũa, Lộc Ẩm Khê đỏ mặt, các nàng dùng mắt to mắt nhỏ trừng nhau, nàng dùng sức nắm lấy lòng bàn tay cô, đẩy ra rồi lại đè xuống, giúp cô đắp chăn bông thật kỹ.
"Ai muốn chơi? Chị cho rằng ai cũng giống như chị, trong ngoài không đồng nhất mà giả đứng đắn à......" Lộc Ẩm Khê trực tiếp đem những lời mắng chửi trong lòng bộc phát ra, sau đó cầm lấy bịt mắt chuẩn bị đeo lên,"Tôi thật sự không muốn nói chuyện với chị nữa, tôi mệt, tôi muốn đi ngủ."
Giản Thanh nhìn thấy nàng đeo bịt mắt, khóe môi hơi cong lên, cô không nói lời nào mà nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt sâu dường như biết nói, lộ ra một chút dáng vẻ xấu xa.
Lộc Ẩm Khê đã từng xem qua một vài tác phẩm đồng nhân khó có thể miêu tả về chính mình. Là một người trưởng thành, nàng ngay lập tức hiểu điều đó có ý nghĩa gì.
Nàng một lời khó nói hết mà nhìn Giản Thanh, chậm rãi bỏ bịt mắt xuống, không dám đeo nữa, sau đó thu hồi ánh mắt, ấm ức trở về ổ chăn.
Người phụ nữ bại hoại này dám làm hỏng bịt mắt của nàng...
Nàng quyết định ngày mai sẽ mua một cái bịt mắt có hình thù hài hước. Nàng không tin ai lại có thể nhịn được cười khi nhìn vào hình ảnh hài hước như thé.
Giản Thanh không trêu chọc nàng nữa, nhắm mắt yên lặng
Tiếng pháo hoa nhỏ dần, trong phòng ngủ im lặng khuếch đại vô hạn tiếng tóc cọ vào gối, tiếng nhịp tim đập, tiếng hít thở quyện vào nhau, còn có hương thơm mát lạnh của người bên cạnh lẫn với mùi thơm của chăn bông xộc thẳng vào mũi. Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại đếm nhịp tim của mình.
Phạm vi nhịp tim bình thường khi cơ thể con người ở trạng thái yên tĩnh là 60 ~ 100 nhịp / phút
Hiện tại nàng đang trong tình trạng tim đập nhanh.
Trong đầu nàng cố nhớ lại những căn bệnh có thể dẫn đến nhịp tim nhanh, chuyển hướng sự chú ý để không nghĩ đến sự tồn tại của người bên cạnh nữa.
Một lúc lâu sau nàng vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ, Lộc Ẩm Khê mở mắt ra, xoay người lại nhìn Giản Thanh.
Giản Thanh nhắm mắt, hô hấp đều đặn, hàng mi dài mỏng như cánh ve hiện rõ dưới những vì sao.
Khi nhìn đến khối băng hoàn mỹ này, Lộc Ẩm Khê lần thứ hai đặt câu hỏi, liệu lông mi của cô có thể hóa thành cánh ve được hay không?
Tay phải của cô đặt ở bên ngoài chăn bông, mà không cho vào. Mỗi lần Lộc Ẩm Khê nhìn thấy đứa trẻ nào đang ngủ nhưng tay không bỏ vào trong chăn thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nàng nhất định phải nhét chúng vào để thỏa mãn chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bản thân.
Tuy Giản Thanh không còn là một đứa trẻ nhưng Lộc Ẩm Khê cũng nắm lấy tay cô, nâng góc chăn bông lên rồi nhét vào. Ngay lúc sắp thu tay mình lại, nàng bỗng cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay bên dưới, cổ tay nàng ngay lập tức bị bàn tay ấm áp của cô nắm lấy, không thể cử động.
Lộc Ẩm Khê muốn rút tay lại, nhưng Giản Thanh không buông ra.
Nàng nhỏ giọng mắng Giản Thanh:"Chị lại giả vờ ngủ để lừa tôi."
Giản Thanh không mở mắt, ậm ừ nói:"Là em làm phiền tôi."
Cô rất dễ ngủ.
Lộc Ẩm Khê cố dùng sức khiến tay Giản Thanh thả lỏng ra đôi chút, nàng rút tay của mình lại thành công rồi đặt vào chăn bông ấm áp.
"Sao chị ngủ nhanh vậy?"
Dù cho nàng có cố gắng đếm số nhưng vẫn không ngủ được, làm sao cô có thể dễ dàng ngủ được như thế?
Giọng Giản Thanh không hề dao động:"Ngày hôm qua tôi chỉ ngủ được ba tiếng."
"Ah, vậy chị ngủ đi, tôi sẽ không quấy rầy chị nữa." Lộc Ẩm Khê ngoan ngoãn im lặng.
Giản Thanh ừ một tiếng:"Đừng có nhìn trộm tôi đấy."
Tôi còn không thèm đụng vào chị chứ đừng nói đến việc nhìn trộm.!
Lộc Ẩm Khê lớn tiếng phản bác trong lòng, nhưng nàng không muốn làm phiền cô thêm nữa, vì vậy nàng đành phải hừ nhẹ một tiếng thay vì tranh luận với cô.
Giản Thanh cười cười khi nghe thấy tiếng hừ nhẹ của nàng, sau đó không nói gì nữa.
Lộc Ẩm Khê nghiêng người, nhìn thấy nụ cười mỉm của Giản Thanh, khóe môi nàng cũng bất chợt nở nụ cười.
Nàng không dám chạm vào tay Giản Thanh nữa, chỉ duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng đặt lên đuôi tóc Giản Thanh, sau đó nhắm mắt đếm cừu để ngủ.
*
Vào mùng một Tết, không có lịch trực nên có thể dậy muộn.
Giản Thanh có thói quen dậy lúc sáu giờ, nhưng hôm nay cô dậy sớm hơn nửa tiếng, sau đó rón rén rời khỏi giường để không đánh thức Lộc Ẩm Khê.
Cô chuẩn bị bữa sáng, sau đó đặt chúng vào hộp giữ nhiệt. Cô lấy ra một phong bì màu đỏ để nhét một ít tiền mặt vào rồi đặt lên bàn, sau đó lấy một tờ giấy nhỏ để viết một dòng chữ ngắn:"Lì xì mừng tuổi. Tôi ra ngoài một chút, trước 12 giờ trưa sẽ trở về.", dằn trên bàn rồi đi ra ngoài.
Sau khi mua trái cây, đồ ăn vặt, khăn quàng cổ, tất và quần áo mới, cô lái xe đến bệnh viện Tam Nguyên ở thành phố lân cận.
Bệnh viện Tam Nguyên là bệnh viện tâm thần nằm ở ngoại ô thành phố lân cận, ba mặt đều tiếp giáp với hồ nước, phong cảnh tuyệt đẹp.
Giống như hầu hết các bệnh viện, bác sĩ ở đây cũng cần phải khám ngoại trú vào buổi sáng, vì vậy việc thăm bệnh của người nhà đều diễn ra vào buổi chiều.
Giản Thanh quen với bác sĩ điều trị Phù Diên nên rất dễ nói chuyện với đồng nghiệp của cô ấy, cô có thể ghé thăm bất cứ lúc nào nếu thuận tiện.
Hành lang bệnh viện tâm thần không khác gì hành lang của khoa u, tường trắng gạch trắng, có nhiều phòng bệnh san sát nhau.
Đồ vật do người nhà mang đến phải được nhân viên trong bệnh viện kiểm tra và cất giữ, không trực tiếp giao cho bệnh nhân.
Giản Thanh mang theo vài túi đồ, gần như tất cả đều cho y tá bệnh viện, trong tay cô chỉ còn lại hai quả táo và một túi mận đỏ.
Cô không đến thăm bệnh mà trực tiếp đến phòng khám để tìm bác sĩ điều trị Phù Diên.
Vào dịp Tết, trong văn phòng chỉ còn lại hai bác sĩ trực.
Nhìn thấy Giản Thanh, Phù Diên thuần thục kéo ghế để cô ngồi xuống:"Tự xem bệnh án hay muốn tôi nói cho cậu biết?"
"Để tự tôi xem đi."
Phù Diên mở hồ sơ bệnh án của giường bệnh 56 trên máy tính ra, đưa cho Giản Thanh xem:"Tháng trước không sao, không đau ốm gì nhưng vẫn luôn nhắc mãi về việc chiều nào người khác cũng có đồ ăn vặt, sao bà ấy lại không có. Tôi nói rằng đây là do người nhà của các bệnh nhân khác mang đến, bà ấy hỏi tôi tại sao gia đình bà lại không mang đến cho bà?"
Giản Thanh bình tĩnh nói:"Hôm nay tôi có mang theo."
Lần lượt nhìn sơ qua diễn biến bệnh, lời dặn của bác sĩ, kết quả kiểm tra. Giản Thanh chỉ chỉ vào liệu trình trị bệnh ngày 26:" Kết quả của lần kiểm tra phụ trợ vào ngày 26 tháng trước không được ghi nhận trong hồ sơ bệnh án, cẩn thận bị phòng kiểm tra chất lượng trừ điểm."
"Mắt cậu tốt thật đấy." Phù Diên mỉm cười, sau đó bùm bùm đánh chữ trên bàn phím để bổ sung quá trình bệnh,"Hôm đó bà ấy nói cảm thấy tức ngực, không thở được. Tôi đã cho bà ấy làm điện tâm đồ và siêu âm Doppler màu tim để kiểm tra tình trạng. Tất cả đều bình thường."
Giản Thanh ừ một tiếng, mượn con dao trên bàn làm việc của Phù Diên và bắt đầu gọt táo, sau đó cắt ra thành từng miếng nhỏ.
Phù Diên nói chuyện phiếm, hỏi:"Lịch trực của cậu là khi nào?"
Giản Thanh:"Tôi trực vào ngày 29 rồi, hiện tại tôi được nghỉ đến thứ Tư."
Phù Diên gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi, dạo này tôi phải trực gặm nhấm giống như tiểu cẩu, ngày hôm qua trực ca đêm, hôm nay lại không trực, buổi chiều ngày mốt lại phải trực. Cùng ăn sáng không?"
"Ăn."
"Tôi tưởng rằng cậu sẽ nói chút nữa cậu ăn sau. Buổi trưa chở tôi trở về thành phố Giang Châu đi, hôm qua tôi đi nhờ xe đồng nghiệp."
"Ừm."
"Cậu có muốn gặp bà ấy trước không?"
"Được, cảm ơn."
Hầu hết bệnh nhân ở tam viện đều dậy lúc 6 giờ, ăn sáng lúc 7 giờ, tập trung lúc 8 giờ, tập thể dục trên đài dưới sự điều hành của y tá, sau đó nhận và uống thuốc, chờ bác sĩ đến kiểm tra bệnh.
Giản Thanh mượn một chiếc khẩu trang đeo vào, bịt chặt miệng và mũi lại, che khuất phần lớn khuôn mặt cô.
Tam viện được chia thành bệnh khu mở và bệnh khu đóng.
Đa số bệnh nhân vào khoa mở đều là bệnh nhẹ, có khả năng tự chủ, hành động cũng tự do hơn, có thể mang theo điện thoại di động, có người nhà cùng nhập viện, trong trường hợp đặc biệt có thể xin ra viện hoặc về nhà để ăn Tết.
Bệnh nhân ở bệnh khu đóng không