Cô ta là chị ba của Giản Thanh. Về tình, nàng nên đưa cô ta đi.
Cô ta và Giản Thanh có quan hệ không tốt. Về lý, nàng không cần thiết phải cho cô ta quá giang.
Lộc Ẩm Khê còn đang do dự, Giản Yến liền dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính ô tô và nói với nàng: "Bộ phim em đang đóng là do Tập đoàn Văn hóa Điện ảnh và Truyền thông Ngân Hà đầu tư."
Ồ, cô ta đang gián tiếp nói bản thân là sếp của nàng.
Lộc Ẩm Khê không chút do dự, xuống xe, mở cửa bên phải của ghế sau ra, lễ phép mời lão bản lên xe.
Theo nghi thức kinh doanh, khi đi ra ngoài, lãnh đạo sẽ ngồi ở bên phải hàng ghế sau, người đi cùng sẽ ngồi ở hàng ghế phụ.
Giản Yến không ngồi vào ghế sau mà đi vòng đến ghế phụ, ngồi vào, thắt dây an toàn, dễ chịu nói: "Bạn nhỏ, tôi không coi em là tài xế, tôi chỉ thấy tiện đường nên đi nhờ xe em thôi."
Cô ta có dung mạo ưu tú, lúc không nói không cười lại phát ra tia sắc lạnh như sấm rền gió cuộn. Nhưng một khi đã nói chuyện lại mang đến cho người khác loại cảm giác ấm áp dễ chịu, bất giác khiến người ta thả lỏng cảnh giác.
Lộc Ẩm Khê nhìn khuôn mặt có ba phần giống với Giản Thanh, trong lòng thầm nhớ đến cô. Nàng khởi động xe, hỏi Giản Yến: "Giản tổng cũng ngồi tàu điện ngầm đến đây à?"
Bình dị gần gũi như vậy sao?
Giản Yến đeo kính lại, bình tĩnh lắc đầu: "Tôi chưa đi thứ đó bao giờ. Tôi lái xe ngang qua đây, tình cờ nhìn thấy biển số xe quen thuộc nên đến đây nhìn một chút."
Sau khi đi được vài trăm mét, Lộc Ẩm Khê phát hiện phía sau có một chiếc Maybach 62S vẫn luôn bám theo bọn họ.
Là loại ô tô hạng sang mấy chục triệu tệ, nàng nhìn gương chiếu hậu thêm vài lần.
Giản Yến chú ý đến động tác của nàng, giải thích: "Phía sau là tài xế, vệ sĩ và trợ lý của tôi."
Lộc Ẩm Khê nhướng mày: "Sao chị không ngồi Maybach mà lại ngồi Audi A8?"
Giản Yến cười cười, hỏi: "Em thích Maybach à? Tôi sẽ tặng em một chiếc."
Lộc Ẩm Khê đoán không ra cô ta muốn chơi trò gì, nàng lắc đầu từ chối: "Cảm ơn Giản tổng, tôi rất thích chiếc Audi đen này."
Giản Yến đeo kính râm, hơi nghiêng đầu quay sang nhìn Lộc Ẩm Khê: "Không dám nhận? Em sợ cái gì? Tôi nói tặng cho em thì chỉ đơn giản là tặng cho em, tôi không cần em phải làm bất cứ chuyện gì."
Tròng kính màu đen che chắn tầm mắt cô ta, Lộc Ẩm Khê bị cô ta đơn phương đánh giá và soi xét.
Giống như cái đêm đầu tiên đến thế giới này, nàng cũng bị Giản Thanh áp lên cửa sổ, lạnh lùng soi xét.
Lộc Ẩm Khê không thể hiểu được suy nghĩ của hai chị em bọn họ, vì vậy nàng phải tiếp tục từ chối: "Cảm ơn Giản tổng, không có công thì không dám nhận thưởng."
Huống chi giữa hai người còn không thân không thích.
"Cứ xem đó là công lao của em vì đã đưa tôi đến khách sạn." Giản Yến vươn tay gõ vào lớp kính cửa sổ ô tô, khẽ thì thầm: "Bạn nhỏ, đây không phải là Audi A8, mà là A8L, là phiên bản Security chống đạn, chiếc kính này cho dù là lựu đạn có ném qua thì cũng không bể được. Chiếc xe này an toàn hơn chiếc Maybach của tôi. Em không nhận ra điểm này cũng rất bình thường vì ít ai biết được chuyện này. Khi chạy trên đường nhiều người sẽ nghĩ đây chỉ là một chiếc Audi bình thường. Lúc trước tôi rất thích chiếc xe này, nhưng đáng tiếc là bố tôi đã tặng nó cho A Thanh, hiện tại nó lại thuộc về em, thật đúng là...."
"Phí phạm của trời." Lộc Ẩm Khê ngồi ở ghế lái, tự giác giúp Giản Yến hoàn thành nửa câu nói sau.
Giản Yến nghiêng đầu cười, ân cần hỏi:"Em bao nhiêu tuổi."
"20. Giản tổng, chị cứ gọi tôi là Tiểu Lộc là được rồi."
Đừng lúc nào cũng gọi nàng là bạn nhỏ này, bạn nhỏ nọ, nàng nghe thấy liền muốn nổi da gà.
"20 tuổi ..." Giản Yến trầm ngâm gật đầu, "Trẻ hơn 5 tuổi ..."
Lộc Ẩm Khê nghe không hiểu nên đành ậm ừ hỏi cô ta:"Chuyện gì ạ?"
Giản Yến nhẹ nhàng lặp lại: "Em nhỏ hơn em ấy 5 tuổi."
"Em ấy? Là ai thế?"
Thái độ Giản Yến rất mơ hồ: "Những chuyện này, tốt hơn hết em nên hỏi chị gái A Thanh của em đi."
Từ 'chị gái' thốt ra từ miệng cô ta mang theo dư vị triền miên khó tả.
Mặt Lộc Ẩm Khê thoáng ửng đỏ, nàng kêu lên một tiếng như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cô ta nói vậy là có ý gì?
Hỏi Giản Thanh?
Giản Thanh giấu nàng chuyện gì sao?
Lộc Ẩm Khê trầm mặc, không nói gì một hồi lâu.
Giản Yến chủ động khơi gợi chủ đề: "Tôi hơn em 15 tuổi, em cũng có thể gọi tôi một tiếng chị gái. Em cũng gọi A Thanh là chị gái à?"
Lộc Ẩm Khê nhếch miệng: "Giản tổng, đừng đùa nữa, chị ấy không phải là chị gái tôi thì tôi gọi chị ấy là chị gái làm gì?"
Cô ta nói nghe thật vô đạo đức...
Trên đầu ghế phụ có một tấm che nắng có gương trang điểm trên đó. Giản Yến kéo xuống, một bên nhìn vào gương, một bên trang điểm. Cô ta hỏi Lộc Ẩm Khê ở bên cạnh:"Bạn nhỏ, em cảm thấy tôi hay chị gái A Thanh của em đẹp hơn?"
Lộc Ẩm Khê liếc cô ta một cái.
Hai chị em bọn họ, một người như đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương, kiều diễm, sang trọng. Người còn lại giống như đóa hoa mận của Lăng Hàn, lạnh lùng, thanh liêm.
Dẫu biết rõ lời nói này sẽ làm cho cô ta thích, nhưng nàng lại nói: "Giản tổng, chị rất đẹp nhưng vẻ đẹp của bác sĩ Giản hợp mắt tôi hơn."
Giản Yến đặt túi mỹ phẩm vào túi xách, mỉm cười nhẹ nhàng: "Tôi biết những người như em nếu không phải đến với em ấy vì gia thế thì cũng chỉ là vì nhan sắc. Hiện tại em ấy có thể cho em những gì? Danh tiếng? Điện ảnh? TV? Cái gì em ấy cũng không cho em được, nhưng bất kể em muốn gì thì tôi cũng đều có thể cho em."
Lộc Ẩm Khê chân thành nói: "Tôi muốn về nhà".
Nàng muốn trở lại thế giới thực của mình.
Giản Yến không hề đoán ra được câu trả lời này, vì vậy cô ta sửng sốt một lúc rồi trào phúng:"Em vẫn chưa cai sữa à?"
Bộ dáng trào phúng của cô ta có phần giống với Giản Thanh. Lộc Ẩm Khê khẽ lắc đầu, mỉm cười rồi đậu xe trước khách sạn Ngân Hà.
Một nhóm người mặc vest và đi giày da đã đợi sẵn ở cửa.
Trên chiếc xe Maybach sang trọng phía sau có hai nam vệ sĩ cao 1,9 mét và một nữ trợ lý xinh đẹp bước xuống.
Nữ trợ lý chạy tới, mở cửa ghế phụ, đồng thời mở chiếc ô che nắng màu đen ra, cầm lấy túi trong tay Giản Yến rồi mời cô ta xuống xe. Sau đó cô ấy lại nhìn về phía Lộc Ẩm Khê, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Trước khi Lộc Ẩm Khê kịp phát hiện ra tia kinh ngạc trong mắt cô ấy, nữ trợ lý đã đi xã giao cùng Giản Yến.
Nàng lái xe rời khỏi cửa khách sạn xuống bãi giữ xe dưới hầm. Nàng ngồi trong xe, hạ cửa sổ cho thông gió để làm tan đi hương thơm mộc mạc do Giản Yến để lại.
Nàng chạm nhẹ vào vô lăng, tự hỏi: "Tiểu Di*, mày đáng giá bao nhiêu tiền thế?"
(*: Này là tiểu Audi.)
*
Sáu giờ tối, cả đoàn tập trung về khách sạn để ăn tiệc liên hoan.
Ba tháng kế tiếp cả đoàn phải cùng nhau ăn ở nên nhất định phải làm quen với nhau.
Trong một đoàn phim, thường có các tổ khác nhau như đạo cụ, chụp ảnh ánh sáng, thư ký trường quay và phải có sự hợp tác giữa các tổ khác nhau. Một số tổ là lần đầu tiên hợp tác với nhau, một số khác đã từng làm việc với đạo diễn nhiều lần.
Phần lớn công việc của ê-kíp là lao động thể chất, vì vậy hầu hết các nhân viên đều là giới trẻ. Các bạn trẻ tụ tập lại và trò chuyện rất vui vẻ.
Giản Yến, đạo diễn, nhà sản xuất, hai nam nữ chính, và một số diễn viên gạo cội ngồi cùng bàn. Lộc Ẩm Khê ngồi cùng bàn với một số diễn viên phụ do trường tuyển chọn, thân mật gọi nhau một vài tiếng đàn anh, đàn chị, đàn em.
Các diễn viên đóng phim truyền hình đều xuất thân từ hệ chính quy, hầu hết các đạo diễn và biên kịch đều là học giả, rất ít người không có học thức bài bản.
Ngày nay, một đoàn làm phim như họ không đủ khả năng để thuê các diễn viên lưu lượng, cái tên lớn nhất trong đoàn là đạo diễn Chu Hoành Mậu, người đã từng quay nhiều bộ phim truyền hình trinh thám nổi tiếng, các bộ phim chiến tranh chống Nhật và phim cổ trang quy mô lớn.
Tiếp theo là nhóm diễn viên gạo cội, mỗi động tác của bọn họ đều là diễn xuất.
Sau đó còn có nam nữ chính.
Nam chính Tiêu Nhất Hành gần bốn mươi tuổi, xuất thân chính quy, mày rậm mắt to, gương mặt điển trai, năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt anh ta. Tuy không phải là tiểu thịt tươi nhưng lại còn hơn hẳn như thế, hai mươi năm trước, đây cũng là khuôn mặt thu hút rất nhiều thiếu nữ.
Nữ chính Lan Chu, biệt danh "Mì sợi", 28 tuổi, là diễn viên điện ảnh, đã nhiều lần lọt vào danh sách nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc là thời vận không tốt, cô ấy không giành được danh hiệu 'ảnh hậu', đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thử đóng phim truyền hình.
Ở bên kia đám đông, Lộc Ẩm Khê nhìn Lan Chu, người đang mặc một chiếc váy trắng và cười toe toét, nghĩ rằng cô ấy thực sự là nữ chính của thế giới này, khuôn mặt dịu dàng và hiền lành của cô ấy thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lúc này cô ấy cười rất hạnh phúc, khi bữa tiệc kết thúc thì cô ấy sẽ nhận được cuộc gọi chia tay từ mối tình đầu. Sau đó cô ấy chạy lên sân thượng uống rượu, khóc lóc và tình cờ gặp được Chử Yến , người cũng đang nhớ về mối tình đầu của mình.
Lan Chu chỉ thực tập ở bệnh viện một tuần, sau đó vì ông nội mất, cô ấy về nhà chịu tang, không tiếp tục tham gia vào quá trình thực tập, nhưng cô ấy nhận ra Chử Yến vì Chử Yến là người hướng dẫn cho cô ấy.
Lộc Ẩm Khê nghĩ, nếu ngay từ đầu Hà Bội không chết, thì đêm nay hẳn nam chính và nữ chính sẽ không phát sinh bất kỳ loại tình cảm nào.
Hiện tại đã đi được một vòng lớn như thế rồi nhưng dường như không có gì thay đổi.
Lộc Ẩm Khê đành nâng một ly rượu lên, chúc cho đôi tình nhân sẽ nên duyên vợ chồng.
"Đàn em, đừng uống một mình, chúng ta cụng ly nào". Bên cạnh có một người phụ nữ duyên dáng đeo