"Tôi đang rửa táo đỏ, không cảm thấy bất tiện."
Giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười chế nhạo lọt vào tai Lộc Ẩm Khê.
Não Lộc Ẩm Khê ngừng hoạt động trong vài giây, sau đó mới phản ứng lại, nàng hừ mạnh một tiếng, ấn nút gác máy màu đỏ để kết thúc cuộc gọi.
Bại hoại! Bại hoại!
Lại lừa nàng!
Nàng giận đến mức lăn qua lăn lại vài vòng, nhân tiện ngẫm lại bản thân, tại sao khi nghe thấy tiếng nước thì nàng lại nghĩ đó là tiếng trong bồn tắm?
Ký ức về chuyến công tác đến Thành phố C vào tháng Giêng ùa về. Lộc Ẩm Khê nghĩ đến phòng tắm trong suốt trong khách sạn ở Thành phố C, cũng như âm thanh thú vị của nước trong phòng tắm đó.
——Những ký ức rời rạc này đã khiến nàng ảo giác như vậy.
Lộc Ẩm Khê vỗ vỗ mặt, muốn hạ nhiệt độ nóng bỏng này xuống, nàng gọi lại cho Giản Thanh, nhỏ giọng mắng cô:"Đồ lừa đảo."
Giản Thanh đeo tai nghe Bluetooth không dây vào, vừa tưới cây xanh ngoài ban công vừa chậm rãi nói: "Vừa rồi tôi thật sự đang rửa táo."
Ngụ ý là tự Lộc Ẩm Khê nghĩ sai.
Lộc Ẩm Khê tức giận phản bác: "Vừa rồi chị còn cười nhạo tôi, rõ ràng là chị cố ý, chị là đồ lừa đảo."
Những chiếc lá xanh mướt trên ban công lấm tấm những giọt nước nhỏ, Giản Thanh nhìn cây hoa hòe xanh tươi, tâm trạng rất tốt, không quan tâm đến những lời mắng nhiếc của Lộc Ẩm Khê, đổi chủ đề hỏi: "Em đang làm gì?"
Lộc Ẩm Khê ngồi trên sô pha, dùng đầu ngón tay chọc chọc ghế sô pha: "Không làm gì cả, chúng tôi vừa ăn tối xong, mọi người hát karaoke và chơi bài Poker, còn tôi vừa cùng các anh chị chơi 2 ván ma sói, hiện tại vừa về phòng nghỉ ngơi. Còn chị thì sao, chị đang làm gì thế?"
So với một chuỗi từ của Lộc Ẩm Khê, Giản Thanh chỉ thốt lên hai chữ: "Tưới cây".
"Xem ra chị rất hưởng thụ." Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng: "Hôm nay tôi gặp chị ba của chị."
Giản Thanh bình tĩnh ừ một tiếng.
Lộc Ẩm Khê hỏi: "Tại sao chị không ngạc nhiên?"
Giản Thanh nói: "Tôi đoán ra được". Nếu có lãnh đạo của tỉnh đến thì cũng sẽ có Giản Yến. Bởi vì liên quan đến cô, Giản Yến nhất định sẽ tìm đến Lộc Ẩm Khê:"Chị ấy nói gì với em?"
Lộc Ẩm Khê nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: "Chị ấy trò chuyện với tôi về xe của chị, hỏi tuổi của tôi, chị ấy còn nói rằng tôi nhỏ hơn người nào đó 5 tuổi, tôi hỏi là người nào thì chị ấy bảo tôi hỏi chị, bác sĩ Giản, chị có thể trả lời tôi không?"
Giản Thanh thu dọn bình tưới nước, đi đến bồn rửa tay.
Sau gần nửa phút im lặng, cô trả lời: "Em kém em gái tôi 5 tuổi. Nếu em ấy còn sống thì chắc năm nay cũng vừa 25."
Cách ngàn dặm sông núi, Lộc Ẩm Khê không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không thể phân biệt được biểu cảm của giọng nói bên tai, không có bi thương, không có lạnh nhạt mà chỉ có sự bình tĩnh tựa như đang nói về một người xa lạ nào đó.
"Tôi cũng đã nói với chị rằng tính cách của tôi là 25 ..." Giọng Lộc Ẩm Khê đột nhiên có chút bực bội:"Chị coi tôi là em gái của chị sao?"
Người phụ nữ này không có bất kỳ mối tình đầu hay bạch nguyệt quang nào, nhưng cô có một người em gái đã qua đời. Cuối cùng thì nàng cũng chỉ là thế thân của người khác.
Giản Thanh nhẹ nhàng giải thích: "Ẩm Khê, chuyện này không giống nhau, tôi có thể phân biệt rõ em là em, em ấy là em ấy, hai người đều là những cá thể hoàn toàn khác nhau."
Lộc Ẩm Khê thấp giọng lẩm bẩm: "Chị đã đoán được Giản Yến sẽ đến tìm tôi thì cũng phải đoán được chị ấy cũng sẽ khiêu khích tôi hỏi chuyện chị. Những lời chị vừa nói có phải đã được chị viết sẵn ra một bản nháp để đối phó với tôi không?"
Giản Thanh ừ một tiếng, không phản bác.
Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng:"Vậy thì tôi có thể tin tưởng chị không?"
"Nếu em đã hỏi như vậy thì chính là đang tin tưởng tôi rồi."
Giản Thanh không cần nhìn biểu tình của Lộc Ẩm Khê, chỉ với suy nghĩ tỉ mỉ của mình, dường như cô có thể đoán được tâm trạng của nàng hiện tại.
Tâm tư nhỏ nhen của mình hoàn toàn bị cô nhìn thấu. Lộc Ẩm Khê ngừng giãy giụa, không chơi trò tâm lý với cô nữa, thành thật nói:"Tôi sẽ tạm tin chị", nàng ngừng một chút rồi nhỏ giọng thì thầm:"Cho dù tôi không tin chị thì chị cũng chẳng mất mát gì."
Đoạn tình cảm này đã sớm không còn là bí mật nữa, nàng tựa như con rối nằm trong tay cô, mỗi lời nói và việc làm của cô có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của nàng.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Không, tôi sẽ cảm thấy mất mát rất lớn."
Cô nghiêm túc đến mức giống như đang phân trần sự thật một cách rõ ràng.
Tuy câu nói này không phải là lời nói yêu đương, nhưng lại tốt hơn rất nhiều so với những lời ong bướm ấy.
Khóe môi Lộc Ẩm Khê bất giác nhếch lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Nàng cầm điện thoại, nằm xuống sô pha, nhìn trần nhà lơ lửng trên đầu, nhất thời không lên tiếng.
Giản Thanh cũng không nói gì nữa.
Các nàng lặng lẽ lắng nghe tiếng thở của nhau.
Sau một lúc, Giản Thanh bước vào thư phòng, nói: "Tôi muốn viết luận văn."
Em không cần cúp máy, chỉ cần im lặng là được rồi.
Nhưng Lộc Ẩm Khê muốn cẩn thận để không làm phiền cô: "Vâng, vậy chị viết đi, tôi cúp máy trước, ngủ ngon."
Giản Thanh buông tiếng thở dài trầm thấp, đáp lời nàng: "Ngủ ngon."
Khi thực sự cúp máy, Lộc Ẩm Khê bỗng cảm thấy còn quá sớm để nói lời chúc ngủ ngon, nàng nên nói rằng mình đi ngủ trước thì tốt hơn.
Hiện giờ nàng lại nói như thế thì không còn cớ gì để gọi cho cô nữa rồi.
Lộc Ẩm Khê ảo não vỗ đầu, chuẩn bị quần áo rồi đi tắm.
*
Ngày thứ hai, đoàn làm phim bắt đầu làm lễ cúng bái khai máy.
Lan Chu đeo kính râm, che gần hết khuôn mặt, nhân tiện che đi đôi mắt đầy tơ máu của mình, cô ấy còn lấy lý do cảm lạnh để đeo khẩu trang.
Vào mùa xuân, cỏ mọc um tùm, chim chóc bay lượn khắp bầu trời, đoàn làm phim chọn nơi thờ cúng dưới gốc cây ngô đồng.
Trên bờ, đoàn làm phim thờ cúng quan Nhị gia và Thần Tài, cùng với các loại cống phẩm, nến hương.
Các nhà sản xuất, đạo diễn, diễn viên chính, diễn viên phụ, nhân viên lần lượt dâng hương.
Gió thổi qua, lá ngô đồng rũ rượi rơi xuống, Lan Chu liền hắt hơi vài cái.
Lộc Ẩm Khê ân cần giúp cô ấy gỡ những cánh hoa rơi trên tóc xuống, hỏi: "Lan lão sư, chị bị cảm à?"
Lan Chu khụt khịt mũi: "Hình như là bị cảm rồi, mũi tôi rất ngứa. Đúng rồi, Tiểu Lộc, chị kêu người mang áo khoác của em đi giặt rồi, ngày mai chị sẽ trả lại cho em, cảm ơn em vì tối hôm qua."
"Lan lão sư đừng khách sáo."
Lan Chu nói: "Cứ