Lời editor: Cuối truyện mình có dẫn link Youtube một đoạn clip tiếng Việt nói rõ về tội ác của đơn vị 731 Nhật Bản gây ra với loài người, nhưng vì giới hạn độ tuổi nên không phát trực tiếp ở truyenwiki1.com được, nếu các bạn có hứng thú tìm hiểu thì ấn vô cái link mình đã dẫn rồi nó sẽ chuyển sang Youtube cho các bạn nha chứ không phải nó bị lỗi (theo mình là nên xem vì rất hay). À, warning với bạn nào sợ máu me nha, có nhiều ảnh tài liệu hơi rùng rợn đó.
Nếu các bạn bấm vô video và thấy màn hình đen thì cứ nhấp vô màn hình đến lúc hiện ra chữ Youtube này rồi bấm vào nó nha.
Điện thoại:
Máy tính:
--------------------
Để tránh hiểu lầm, Giản Thanh nói thêm: 【Tôi đang tắm bồn. 】
Đây không phải là một cuộc gọi hay một đoạn video. Lộc Ẩm Khê vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ rằng chuyện này không có gì sai, nàng trả lời: 【Chị không sợ điện thoại rơi xuống nước à? 】
Giản Thanh: 【Tôi để trong túi chống nước. 】
Làm việc trong bệnh viện, không biết trên tay mình có bao nhiêu loại vi trùng khác nhau. Điện thoại lại là thứ vật dụng thường xuyên được sử dụng nhất, vì thế mọi người đều quen với việc đựng chúng trong túi kín dùng một lần.
Lộc Ẩm Khê yên lòng, hỏi: 【Tại sao bây giờ chị mới đi tắm thế? Bình thường vào giờ này thì chị đang nằm trên giường mà?】
Giản Thanh 【Đi mua sắm. 】
Đồng nghiệp nữ ở các phòng ban và phòng thí nghiệm nghe đến việc họ đi nước ngoài nên đã buộc Trương Dược đảm nhận nhiều công việc mua sắm. Trương Dược không biết nhiều về mỹ phẩm và hàng xa xỉ, vì vậy hắn đã lôi kéo Giản Thanh đến trung tâm mua sắm cùng mình.
Trương Dược là một đồng nghiệp tốt, hắn đáp ứng tất cả nhu cầu mua sắm của mọi người. Nhưng lúc đầu Giản Thanh không kiên nhẫn được như hắn, vì vậy cô đã từ chối.
Trương Dược lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, buộc hắn phải dùng tới phép khích tướng: "Tiểu Lộc cũng rất thích trang điểm và ăn diện. Nếu chị đi nước ngoài mà không mua quà cho em họ của mình thì chị không xứng làm chị họ của người ta đâu đó nha!"
Giản Thanh nghe vậy liền đi theo hắn.
Dường như khi uy hiếp cô thì sẽ dễ dàng chèn ép hơn.
Các nàng trò chuyện rôm rả với nhau.
Lộc Ẩm Khê bẻ ngón tay đếm thời gian hai người gặp lại nhau và nói: 【Chờ lần sau gặp lại, tôi sẽ đón chị ở nhà ga. Chúng ta sẽ giả làm những người bạn cũ gặp nhau sau nhiều năm làm bạn qua mạng. 】
Nàng lại bắt đầu soạn kịch bản cho cả hai, các nàng đã trò chuyện tóe lửa qua mạng cùng nhau trong suốt 10 năm.
Giản Thanh chỉ ra: 【Mười năm trước, tuổi sinh học của em chỉ là 10 tuổi. 】
Trò chuyện với một đứa trẻ mười tuổi đến mức tóe lửa thì thật đúng là tội ác tày trời.
Lộc Ẩm Khê: 【......Tốt hơn hết chị nên nghĩ tôi 15 tuổi đi. Tôi 15 tuổi thì chị đã 19 hay 20 tuổi rồi, lúc đó chị đang làm gì thế?】
Giản Thanh: 【Tôi đi du học.】
Đối với sinh viên được đào tạo liên kết, học phí sẽ do nhà trường chi trả nhưng sinh hoạt phí vẫn phải tự trang trải nên cô vừa học vừa làm.
Lộc Ẩm Khê: 【Lúc đó tôi vừa mới lên cao trung, tôi học ở trường nội trú và gặp rất nhiều bạn học, cùng họ kết thành bạn bè. Bọn họ thấy tôi viết và ăn bằng tay trái thì sẽ dùng giọng điệu ngưỡng mộ khen ngợi tôi thông minh, giỏi giang. Bạn bè của tôi là một nhóm những người hiền lành và tốt bụng, tôi cũng học được rất nhiều điều từ bọn họ. 】
Bóng ma tâm lý thời thơ ấu bỗng chốc được các bạn học thời cao trung chữa lành.
Tính cách và tam quan của nàng được định hình nhờ những người bạn ấm áp ấy.
Giản Thanh nhớ lại thuở còn đi học của mình, cô bỗng nhận thấy rằng mình không có bất kỳ kỷ niệm đẹp nào.
Lộc Ẩm Khê hỏi: 【Còn chị thì sao? 】
Giản Thanh không muốn để nàng quạnh quẽ, cô trả lời: 【Tôi học năm nhất trung học ở tuổi 13, nhỏ hơn các bạn cùng lớp 1 - 2 tuổi, vì vậy tôi không thể trò chuyện cùng với họ. 】
Trước tuổi 13, cô sống với mẹ, và trường trung học mà cô theo học là ngôi trường tệ nhất trong khu vực.
Một nửa số học sinh trong lớp ngủ và nghịch điện thoại, trong giờ học sinh học, lão sư trên bục giảng nói chuyện về tâm sinh lý, đám học sinh bên dưới trêu lão sư bằng cách nói những lời thô tục khiến lão sư tức giận; Trong WC của trường, cứ dăm ba ngày lại có người đánh nhau, nữ sinh thường nắm tóc rạch mặt nhau. Vào cuối tuần, nam sinh thường lập các băng nhóm rồi hẹn gặp để đánh nhau bằng chày cán bột, côn sắt, mã tấu, gậy gộc.
May mắn thay, lúc đó cô đã đạt điểm xuất sắc, người ngồi cùng bàn với cô là lại là chị đại xinh đẹp của trường, cô đã cho cô ấy mượn bài tập về nhà của mình, từ đó cô trở thành người được đầu gấu trong trường bảo kê, suốt ba năm học trung học, không ai dám quấy rầy cô.
Sau 13 tuổi, cô được Giản Chính Hòa đưa về Giản gia.
Sau đó cô được chuyển đến lớp chuyên của một trong những trường trung học tốt nhất và nổi tiếng nhất.
Đối với lớp chuyên, sau buổi học, không khí không sôi nổi như lớp bình thường bên cạnh. Lớp học áp dụng hệ thống đào thải những người đứng cuối nên các học sinh ở đây đều là những hạt giống để trúng tuyển vào các trường đại học hàng đầu. Sau giờ học, cô cũng phải chạy đua với thời gian để giải đề, vì cô sợ sẽ bị đuổi khỏi lớp chuyên sau đợt thi tiếp theo.
Ban đầu cô có học lực giỏi ở trường trung học cơ sở cũ, nhưng khi lên cao trung, xung quanh cô đều là những bạn học có hoàn cảnh gia đình vượt trội, phát triển toàn diện và được giáo dục nâng cao ngay từ khi còn nhỏ. Ngược lại, nền tảng của cô có phần yếu kém hơn bọn họ rất nhiều.
Năm thứ nhất ở cao trung, cô thường xuyên đội sổ và suýt bị đuổi ra khỏi lớp vài lần.
Đến năm thứ hai cao trung, cô đã có thể đứng vững trong top năm của lớp.
Một số anh chị em nhà họ Giản đều được gửi đến các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước thông qua việc Giản Chính Hòa tài trợ chi phí. Chỉ riêng cô và Giản Yến là hai người tự thi bằng chính thực lực của mình.
Cô kể cho Lộc Ẩm Khê nghe về thời sơ trung và cao trung của mình. Sau khi trò chuyện, tâm trạng của cô bỗng trở nên rất thoải mái, khóe môi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lộc Ẩm Khê ngồi xổm ở phim trường thô sơ, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nàng nhìn những dòng tin nhắn của Giản Thanh rồi tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đó, khóe môi cũng nở ra một nụ cười.
Những thứ mà cô chưa bao giờ trải lòng với nàng dần dần hiện lên trên màn hình điện thoại của cả hai.
Không cần nói về tình cảm, cũng chẳng cần nói lời yêu thương, các nàng chỉ cần giống như những người bạn tốt, chia sẻ với nhau những chuyện đã từng trải qua trong quá khứ thì cũng đã đủ khiến nàng vui vẻ suốt cả một ngày dài.
*
Kết thúc hội nghị đối ngoại, đoàn đội của Hồ Kiến Quân bay thẳng đến sân bay quốc tế thành phố H.
Buổi sáng, họ được mời thuyết trình nội viện tại bệnh viện thành phố H. Buổi chiều, Hồ Kiến Quân sắp xếp xe và đưa cả đội ra ngoại ô tham quan nhà tưởng niệm những người Trung Quốc đã hi sinh trong cuộc xâm lược của quân Nhật.
Trương Dược nhìn dòng chữ in nghiêng màu đen được khắc trên bia đá ở cửa ra vào, thành khẩn nói: "Nơi đóng quân của đơn vị 731 của quân xâm lược Nhật Bản. Đây là nơi mà quân đội Nhật Bản đã làm thí nghiệm trên người sao? Tàn nhẫn quá."
Ngôi nhà được xây bằng gạch đỏ, một phần tường đã bong tróc nham nhở.
Một nhóm người tiến vào phía đông của tòa nhà, đứng trước kế hoạch trùng tu, huyên thuyên một số điều gì đó.
"Năm đó, bọn họ phát biểu trước quốc tế đây là 'Đơn vị cung cấp nước chống dịch bệnh của quân đội Quan Đông', còn nói rằng mình đang nghiên cứu việc phòng chống dịch bệnh, tôi khinh! Thực ra, đây là nơi họ làm thí nghiệm trên cơ thể người."
"Người xây dựng quân đội là tiến sĩ sinh học, Shiro Ishii, ông ta rất quan tâm