Phong cách Bắc Âu đơn giản, gồm một chiếc giường gỗ hồ đào đen rộng 1 mét 8, đủ để hai người phụ nữ mảnh khảnh nằm lên, thậm chí còn có thể kê thêm một chiếc gối ở giữa.
Lộc Ẩm Khê không trả lời, lau tóc, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Nàng lấy máy sấy tóc, cúi xuống và bắt đầu sấy từ chân tóc.
Tiếng 'ong ong ong' của máy sấy tóc khiến nàng cảm thấy không an lòng.
Nàng lại nhìn về phía hai cánh cửa đã khóa chặt.
Theo lý, khi rời khỏi nhà chỉ cần khóa cửa ngoài, tại sao lại còn cố tình khóa cửa phòng?
Chuyện này thật sự rất bất thường.
Còn việc ngủ chung giường với Giản Thanh ..........
Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Vào đêm giao thừa, không hiểu sao cô lại muốn nàng ngủ cùng. Các nàng cũng chỉ đơn thuần ngủ cùng nhau, không phát sinh bất kỳ chuyện gì cả.
Đêm nay, chắc cô cũng chẳng có ý định quấy rối gì.
Sau khi sấy tóc ở phòng khách xong, Lộc Ẩm Khê lấy con gấu bông cao bằng nửa người trên ghế sô pha rồi quay trở lại phòng ngủ lần nữa, hỏi Giản Thanh: "Chị thật sự vứt chìa khóa đi rồi à?"
Nàng sợ người phụ nữ bại hoại này đang trêu chọc mình.
Giản Thanh ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Tôi vứt đi từ nhiều năm trước rồi."
Sau khi vứt chìa khóa đi, cô cũng không nhờ thợ khóa đến để mở khóa. Cô cứ thuận theo như thế, cứ để mặc hai căn phòng đó khóa kín lại để trốn tránh bi thương.
Cô nói thêm: "Ngay cả khi tôi không vứt chúng đi thì nơi đó cũng không phải là chỗ thích hợp để em ở."
Hôm đó, cô chỉ sửa sang lại phòng ngủ, phòng khách và phòng tắm. Nhân tiện mua thêm chậu cây và thú bông về, trang trí đơn giản theo phong cách ấm áp mà Lộc Ẩm Khê thích.
Cô thậm chí còn không bước vào hai căn phòng đó để dọn dẹp một lần, chắc chắn bên trong đã phủ một lớp bụi dày đặc.
Lộc Ẩm Khê khó hiểu: "Tại sao lại không thích hợp? Chị giấu bí mật gì trong đó à?"
Giản Thanh ngồi ở trên giường, cúi đầu lật một trang sách, ánh mắt nhìn vào trang giấy, mặt không đổi sắc: "Hai phòng ngủ còn lại, một phòng chứa di vật của em gái tôi, phòng còn lại chứa quần áo của mẹ tôi."
Nơi đó thật sự không thích hợp để nàng ở.
"Được rồi ..." Lộc Ẩm Khê nhìn chằm chằm chăn bông mềm mại, do dự vài giây, sau đó xốc lên rồi chui vào.
Chăn bông liền phồng lên.
Lộc Ẩm Khê co người trong ổ chăn, đặt con gấu bông vào giữa hai người, lầm bầm lẩm bẩm những lời Giản Thanh đã giảng dạy cho sinh viên: " 'Phải dựa trên sự yêu thương, tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau .........". Giản lão sư, tôi nghĩ chị nói điều này rất đúng và hay. Nếu muốn trở thành một giảng viên giảng dạy cho người khác thì chị phải biết làm gương."
Đừng làm loại chuyện mặt người dạ thú kia với tôi.
Trong không khí có hơi nước sảng khoái và mùi thơm sau khi tắm. Giản Thanh liếc nhìn cái bánh bao nóng hổi phồng lên bên cạnh, không nói chuyện, dựa vào đầu giường, yên lặng cúi đầu đọc sách.
——Cô khinh thường những lời cảnh báo và ám chỉ ngây thơ của nàng.
Âm thanh giòn giã khi lật từng trang sách truyền đến bên tai. Lộc Ẩm Khê nhận thấy người phụ nữ bại hoại này không để ý đến lời nói của nàng thì liền nhỏ giọng hừ hừ, không nói chuyện với cô nữa.
Nàng xoay người lại, đưa lưng về phía cô, thầm nghĩ về hai căn phòng bị khóa ở bên cạnh.
So với căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố thì căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách không mấy nổi bật này giống với nhà của Giản Thanh hơn.
Cô đã khóa chặt những ký ức về gia đình mình ở đây.
Di vật của em gái, quần áo của mẹ ...
Em gái của cô đã chết, điều này Lộc Ẩm Khê biết, nhưng mẹ của cô ở đâu?
Sáng mùng 1 Tết, khi nàng thức dậy thì cô đã không còn ở nhà.
Sau đó khi nàng hỏi cô, cô đã nói rằng cô đến bệnh viện để thăm một người nào đó.
Người đó có phải là mẹ của cô không?
Mẹ của cô bị bệnh gì nên không thể điều trị ở bệnh viện trực thuộc số một Giang Châu, nơi mà cô đang công tác mà thay vào đó lại đến một bệnh viện khác để điều trị, cô cũng không đưa bà về nhà để ăn Tết?
Câu trả lời chỉ có một, là các bệnh chuyên khoa.
Bệnh viện bệnh truyền nhiễm, hoặc bệnh viện tâm thần.
Bệnh nhân tại hai bệnh viện chuyên khoa này cần được điều trị các bệnh cụ thể và không được tự ý xuất viện khi chưa được phép.
Nhưng sau một thời gian điều trị bệnh truyền nhiễm, bà ấy có thể bình phục và xuất viện trong khoảng thời gian từ tháng 1 đến tháng 4. Nếu Giản Thanh không đón mẹ mình trở về thì khả năng bà ấy mắc bệnh khác rất lớn.
"Em có sợ không?"
Người bên cạnh đột nhiên hỏi nàng.
Suy nghĩ của nàng bị cắt ngang bởi những từ này. Lộc Ẩm Khê xoay người lại, nhìn Giản Thanh và hỏi: "Sợ chuyện gì?"
Giản Thanh liếc mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Có đồ của người chết ở phòng bên cạnh."
Lộc Ẩm Khê lắc đầu nói: " Khi còn nhỏ, tôi được mẹ đưa lên thành phố từ vùng nông thôn. Vào năm tôi được nhận vào tòa nhà gia đình của bệnh viện, một tòa nhà giải phẫu gần bệnh viện đã thay đổi. Chị đoán xem nó đã được thay đổi thành cái gì?"
Giản Thanh không trả lời, cô chỉ nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc.
Lộc Ẩm Khê tự hỏi tự trả lời: "——Trung tâm Hoạt động cho người cao tuổi. Đặc biệt dành cho cán bộ bệnh viện đã nghỉ hưu và nhân viên lớn tuổi tụ họp, sinh hoạt thể chất, vui chơi và giải trí.
Khi còn nhỏ, sau khi làm xong bài tập về nhà, tôi thường đến đó chơi với dụng cụ thể dục, khi mệt mỏi thì nằm trong phòng chợp mắt một lúc, làm sao tôi có thể không biết được đây từng là nơi giải phẫu người được cơ chứ?"
Đối với những người theo học ngành y, bài học đầu tiên trong môn giải phẫu là tôn trọng người đã khuất, coi tử thi được mổ xẻ là thầy của mình.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, đó là em gái của chị mà, vì vậy tôi sẽ không sợ đâu."
Người đã khuất là em gái của cô, phòng bên cạnh cũng là di vật của người thân cô. Yêu ai yêu cả đường đi lối về nên Lộc Ẩm Khê cảm thấy không có gì đáng sợ.
Nàng chỉ tiếc là cô ấy lại chết đi khi tuổi đời còn quá trẻ.
Ngoài ra, còn có mẹ của cô.
Nếu cô sẵn sàng kể thì Lộc Ẩm Khê cũng rất sẵn lòng lắng nghe.
Nàng nguyện ý hiểu và chấp nhận mọi thứ thuộc về cô.
Giản Thanh nhàn nhạt nhìn nàng, cô đưa tay ra xoa nhẹ đầu Lộc Ẩm Khê, không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Em ngủ đi."
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng, xoay người đi rồi nhắm mắt