Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây.
"Ding ling ding ling ..." Lộc Ẩm Khê đạp xe, xuyên qua đám đông trước bệnh viện, tiến đến đến tầng dưới của tòa nhà điều trị toàn diện khối u.
Vì không cần phải tăng ca nên Giản Thanh cởi bỏ áo blouse trắng của mình, mang tài liệu vừa in xong bước vào thang máy.
Trong lòng luôn có hình bóng của nàng nên mỗi khi tan tầm về, cô đều rất vui vẻ.
Ngày tháng dần trở nên sống động và đầy màu sắc, không còn đen trắng nhợt nhạt giống như trước nữa.
Vừa bước ra khỏi cổng tòa nhà khoa u, Giản Thanh đã nhìn thấy Lộc Ẩm Khê ngồi trên xe đạp.
Nàng mặc một bộ quần áo thể thao giản dị, đi một đôi giày màu trắng, không son phấn, tràn đầy sức trẻ. Nàng đạp xe đến trước mặt Giản Thanh, cầm lấy chiếc túi trong tay cô rồi nở nụ cười ngọt ngào:"Giản lão sư, em đến đón chị về nhà này."
Bệnh nhân, người nhà, đồng nghiệp và bạn học xung quanh đều nhìn sang. Giản Thanh nhảy lên ghế sau được bọc nệm của chiếc xe đạp, ôm lấy eo Lộc Ẩm Khê:"Bạn học Lộc, em học thuộc 《Tiền Xích Bích Phú》chưa?"
"Em học xong rồi, khi nào về em sẽ đọc cho chị nghe. Bây giờ chúng ta đến sân thể dục để rèn luyện sức khỏe đi."
Lộc Ẩm Khê chở Giản Thanh ra khỏi bệnh viện, tiến vào khuôn viên trường học cách vách.
Cây xanh rợp bóng khắp khuôn viên trường, nàng định đùa nghịch một chút, cố ý lắc lư xe để Giản Thanh ngồi ở ghế sau ôm chặt lấy eo nàng hơn.
Giản Thanh thấp giọng trêu chọc: "Đến đạp xe mà em còn làm không xong, tay em không có sức à?"
Mặt Lộc Ẩm Khê đỏ bừng, nàng không dám cố ý lắc lư hay bốc đầu xe nữa, nghiêm túc đạp xe đến sân vận động.
Cuối cùng, nàng lẩm bẩm ngược gió: "Hừ ... tay em có sức hay không thì chị là người biết rõ nhất đấy ..."
Gió đêm mùa hạ mang lời nói này rót vào tai Giản Thanh. Cô mỉm cười, vành tai thoáng chốc đã ửng đỏ.
Hoàng hôn dần phát ra tầng hào quang sáng chói, ráng chiều che lấp phía chân trời.
Lộc Ẩm Khê chạy bộ trong sân như cũ, còn Giản Thanh bước dọc theo vòng trong của sân, ngắm nhìn hoàng hôn.
Khi hai người gặp nhau, Lộc Ẩm Khê chạy lướt qua người cô như một cơn gió, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Trong lúc gặp nhau, gió mang đến bên cô một câu hỏi ——
"Giản lão sư, hiện tại chị đã có người mình thích chưa?"
Lần trước nàng hỏi câu này là vào dịp Tết nguyên đán.
Giản Thanh không lựa chọn im lặng nữa, cô nhìn người hỏi trước mặt, gật đầu, dùng ánh mắt nghiêm túc đáp lại lời nàng:"Có rồi."
Lộc Ẩm Khê sững sờ, mỉm cười chạy đi, chờ đến khi gặp lại nhau vào vòng tiếp theo, nàng liền nhiệt tình hỏi: "Chị có từ khi nào thế?"
Cô bắt đầu xác nhận tình cảm của mình từ khi nào?
Giản Thanh chắp tay sau lưng, đá hạt cát nhỏ dưới chân mình, cô cúi đầu xuống, đáp:"Lúc cô ấy hỏi tôi vấn đề này vào lần trước."
"Vâng..." Lộc Ẩm Khê nghe được đáp án, ý cười trên mặt ngày càng rạng rỡ, nàng tăng tốc chạy nhanh hơn.
Hóa ra là sớm như thế rồi.......
Giản Thanh nhìn theo bóng lưng của nàng và mỉm cười.
Sau khi chạy bộ, cả hai dùng bữa ở nhà hàng bên ngoài.
Sau bữa ăn, các nàng tung tăng nắm tay dạo phố.
Khi đi ngang qua một cửa hàng có máy gắp thú phía trước. Giản Thanh liền kéo Lộc Ẩm Khê đứng lại, quét mã mua xu.
Lộc Ẩm Khê nhớ tới lần trước hai người không gắp được con nào, cuối cùng phải dùng tiền mua liền kéo kéo góc áo Giản Thanh để thuyết phục:" Chị đừng phí tiền cho việc này, chị có thích con nào không? Em sẽ vào trong tìm chủ cửa hàng để mua nó cho chị."
Giản Thanh phớt lờ lời nói của Lộc Ẩm Khê, hỏi:"Em thích con nào?"
Khi thấy cô kiên trì như thế, Lộc Ẩm Khê đành phải chỉ tay vào một con gấu màu xanh.
Chỉ cần cô vui vẻ, có bắt trúng hay không cũng không quan trọng.
Giản Thanh nhét tiền xu vào, thao tác với cần điều khiển. Móng vuốt của máy gắp thú lắc từ trái sang phải, cô điều chỉnh góc độ và vị trí rồi nhanh chóng nhấn nút.
Móng vuốt chộp lấy cánh tay phải của con gấu, đúng như dự đoán, khi đang được gắp lên, móng vuốt liền run rẩy làm con gấu rơi xuống.
Lộc Ẩm Khê thì thầm: "Em đã bảo chị đừng lãng phí tiền rồi, chị nhìn xem, nó rơi xuống rồi kìa!"
Lời nói còn chưa dứt, gấu bông xanh đã được cô ném vào trong hộp.
Giản Thanh cúi xuống nhặt chú gấu nhỏ vừa rơi xuống lối ra và đưa nó cho Lộc Ẩm Khê:" Móng vuốt bị nới lỏng, vì vậy em phải tìm một điểm mà gấu bông có thể mắc vào rồi móc nó lên; hoặc điều chỉnh vị trí của móc và sử dụng lực móc để ném nó xuống lỗ; còn một loại nữa, lưỡi câu sẽ rung khi chạm đến lỗ, em không cần ấn nút, cứ dùng cần gạt đẩy qua đẩy lại, nó sẽ tự rơi xuống lỗ."
Lộc Ẩm Khê ôm gấu bông, cười khanh khách nhìn cô: "Chị lén luyện tập sau lưng em từ khi nào vậy?"
Giản Thanh nói qua loa, sau đó thả đồng xu xuống:"Thỉnh thoảng đến gắp một chút, sau đó học được những chiêu này."
Thật ra, lần trước cô không trổ tài trước mặt nàng được nên không phục. Vào những lúc tan tầm, cô thường xuyên đến máy gắp thú để luyện tập, cứ luyện đi luyện lại nhiều lần liền học được những tiểu xảo này.
Giản Thanh bỏ ra mười tệ nhưng gắp được đến sáu con gấu bông.
Lộc Ẩm Khê ôm gấu bông trên tay, cười đến mức không khép miệng vào được.
Chủ tiệm đành phải châm một điếu thuốc để giải sầu.
Đứa bé bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn các nàng.
Giản Thanh cầm lấy con nai nhỏ, xoay người tặng cho đứa bé.
Đứa bé nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, không dám lại gần, xoay người bỏ chạy.
Giản Thanh không quan tâm, cô nhét nai bông vào lòng Lộc Ẩm Khê.
Những đứa trẻ khác đều sợ cô, chỉ có đứa nhóc này là không.
Cô gắp được bảy con thú bông, hai người thấy sắc mặt ông chủ rồi nhìn nhau cười rồi hẹn gặp lại ông ấy.
Bảy con thú bông được phơi nắng trong một ngày, sau đó chúng được đặt ngay ngắn trên ghế sô pha.
Giản Thanh lấy con thỏ bông mà lần đầu tiên các nàng mua được ở máy gắp thú từ phòng ngủ ra rồi nói với chúng:"Tám con, là số chẵn, mấy đứa không cô đơn đâu."
Ai cũng có người bầu bạn.
*
Trong quá trình điều trị ung thư, không chỉ bác sĩ và bệnh nhân, người nhà giúp đỡ nhau mà bệnh nhân và bệnh nhân cũng giúp đỡ lẫn nhau.
Mọi người đều cùng nhau vật lộn trong biển đắng nên rất hiểu cho nỗi khổ của nhau.
Chủ nhiệm Nghiêm của phòng giáo dục y tế đã ở trong khoa xạ trị được một thời gian. Dì Từ - vợ của ông ấy nhớ đến ơn cứu mạng của Lộc Ẩm Khê nên thường mang đồ ăn ngon đến cho Giản Thanh và nhờ cô đưa cho nàng.
Tháng tám, trường học vẫn chưa khai giảng.
Lộc Ẩm Khê sẽ làm người mẫu bán thời gian để kiếm ít tiền tiêu vặt.
Vì đang trong kỳ nghỉ hè, các sinh viên tình nguyện của trường Y chưa đi học lại nên nàng sẽ thỉnh thoảng đến phòng đàn ở khu vực hai của khoa U để chơi đàn với tư cách là tình nguyện viên.
Vì thay đổi giữa chừng nên nàng không biết đàn nhiều ca khúc cho lắm. Bài mà nàng đàn nhiều nhất là《Ân điển diệu kỳ》mà Chu lão sư đã dạy cho nàng vào lần trước.
Lần nào đến đây nàng cũng gặp một bệnh nhân ung thư còn rất trẻ, trông như mới ngoài 30.
Hỏi ra mới biết người bệnh họ Lý, mắc ung thư phổi,