Mây đen kéo đến, sấm sét ầm ầm, chỉ chốc lát đã mưa to tầm tã.
Giọt mưa rơi xuống trên mặt Đường Hàn Thu, gió lạnh xẹt qua da thịt, mang đến từng trận nổi da gà, đáy mắt cô lại tràn ngập hàn ý.
Tay cô đang bóp cái cổ thon dài của một nữ nhân khác, hung ác mà đem cô ấy giam cầm ở bên người mình, quay lưng về phía kia ra lệnh, làm mọi người trong lòng run sợ đến mười tám tầng trời mây.
Gió lớn rít gào giận dữ, cô có thể cảm giác được ở trên sống lưng từng trận lạnh lẽo, tâm cũng dần nguội lạnh.
Nữ nhân đang trong tay cô là Du Như Băng—siêu sao quốc tế, được thế giới này sủng ái, theo như cách nói của phim truyền hình là nữ chính trên đỉnh hào quang.
Xinh đẹp, thiện lương, vận may tốt, bên người còn có nhiều nam nhân mê luyến.
Trong đó tự nhiên cũng bao gồm đối tượng Đường Hàn Thu và những nữ nhân khác yêu thích, nam chủ Cầu Vân Lập.
Đường Hàn Thu và Cầu Vân Lập là thanh mai trúc mã, cô đối với anh ta có thể nói là yêu tận xương tuỷ, nhưng cố tình ông trời lại không chiều lòng người, Cầu Vân Lập yêu Du Như Băng.
Đoạn tình yêu này thật ngoan cường, chẳng sợ anh ta cùng Đường Hàn Thu đã kết hôn cũng chưa từng buông xuống, sau kết hôn còn mang cái thân phận "Nhân sĩ đã kết hôn", lấy danh nghĩa của tình yêu đi trêu chọc Du Như Băng.
Đường Hàn Thu ghen ghét, oán hận đến đỉnh điểm, tiến độ hắc hoá 100%, bắt đầu đi khắp nơi làm khó Du Như Băng, thậm chí đem cô ấy cột lên 18 tầng lầu cao, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn huỷ hoại cô ấy.
Đúng thật là dùng sinh mệnh để chứng minh tình yêu với Cầu Văn Lập, vì anh ta mất đi lý trí, vì anh ta phát điên, vì anh ta mà phạm pháp, hiện tại còn vì anh ta làm trái pháp luật mà chuẩn bị đối diện tường cao của ngục giam.
Nếu có thể cho cô cơ hội một lần nữa, cho bản thân cô lựa chọn, cô nhất định không chút nào do dự đem Cầu Vân Lập đá bay đi, làm anh ta cách xa cô càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng đừng tới gần cô.
— Nam chủ như anh ta tính là cái gì?!
Cô đường đường là con gái của một thương nghiệp khổng lồ, gia thế tốt tướng mạo tốt, đầu óc cũng thật bình thường, sẽ coi trọng Cầu Văn Lập, người sau khi kết hôn còn ngoại tình, không hề có trách nhiệm, trừ bỏ bề ngoài thì không khác gì nam nhân ngu xuẩn sao?!
— Đúng vậy, cô đã coi trọng hắn!!!
Cô xác thật có coi trọng, coi trọng cái mặt đáng chết của anh ta!!
Nhưng nói đúng ra là thân thể cô coi trọng, linh hồn của cô còn không có đâu!!
Cô cũng không rõ đây là sự việc phản khoa học gì, thân thể của cô giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển, cả cơ thể giống như là một con rối, mà linh hồn cô lại bị nhét ở cái cơ thể này.
Hơn nữa chỉ có cô, toàn bộ thế giời này chỉ có cô chịu khống chế.
Vì mỗi ngày trên đầu cô có một cái xiềng xích màu bạc, bị bức bất đắc dĩ phải quan sát hết thảy, xem chính mình "thích" một nam nhân ngu xuẩn, mỗi ngày đều phải trình diễn hiện trường phát điên mất lý trí.
Đường Hàn Thu: Tôi thật sự không chịu nổi, buông tha tôi đi cảm ơn!
Đối với cô mà nói, Cầu Văn Lập còn không bằng nữ nhân, còn không bằng nữ chủ Du Như Băng!
Nhưng mà cô hiện tại chính là vô cùng thành thật bóp cổ Du Như Băng, tức giận đem cô ấy siết đến sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ là thở không nổi.
Cô từ nhỏ từng luyện qua một ít võ phòng thân, thể chất cùng sức lực đều không phải nữ chủ mảnh mai như Du Như Băng có thể so sánh, cho nên cô thật sự có khả năng sẽ đem một Du Như Băng sống sờ sờ mà bóp cổ đến chết, sau đó sẽ lên trên tin tức đầu đề, sau đó nữa là nước mắt cùng song sắt.
Đường Hàn Thu nhịn không được ở trong lòng thở dài, giáo dưỡng gì đều bị con rối thể xác này đánh mất, chỉ có thể âm thầm mắng một câu: Mẹ nó!
Cô thật sự không nghĩ vì một nam nhân ngu xuẩn đi giết người mà!
Linh hồn Đường Hàn Thu giãy giụa kịch liệt, không phát ra tiếng động hò hét, trong nháy mắt có thứ gì đó "Ầm" một tiếng rồi nứt ra, lực đạo trên tay cô chậm rãi buông lỏng, người đi theo cũng sửng sốt.
Du Như Băng thừa cơ hội thoát thân, Cầu Vân Lập thấy thế vội vàng tiến lên, cảnh giác mà đẩy Đường Hàn Thu một cái, đem Du Như Băng ôm vào trong lòng ngực, che chở cô ấy lùi về khu an toàn.
Đường Hàn Thu mang giày cao gót, sững sờ đột nhiên bị đẩy, nhất thời không đứng vững hơn nữa còn bị gió lớn đập vào mặt, không cẩn thận ngã ngồi xuống, hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy tứ chi đều không chịu khống chế mà phát lạnh.
Cô chỉ cần tiến lên phía trước, chính là cái chết, chính là kết thúc— kết thúc sinh mệnh con rối chết tiệt lại bất lực.
Một cảm giác kì dị bị xé rách hung hăng mà cuồn cuộn xuất hiện, một nửa muốn cô lùi về, một nửa muốn cô tiến lên phía trước nhảy xuống dưới.
Lực lượng kia trước giờ đều không chịu từ bỏ mà khống chế cô, chỉ là vừa rồi không biết vì cái gì không khống chế được, làm "người xem" như cô xuất hiện lỗ hổng.
Du Như Băng ở đằng sau khuyên cô: "Đường tiểu thư, nguy hiểm, mau quay lại..."
Cầu Vân Lập đau lòng lại bất mãn nói: "Như Băng, tôi biết em luôn thiện lương, nhưng đối với nữ nhân như vậy, em không thiết quan tâm cô ta"
Du Như Băng ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: "Đường tiểu thư, nhân sinh của cô có thể còn tốt đẹp hơn, không cần huỷ hoại trong hôm nay, mau đi xuống đi..."
Đường Hàn Thu nhìn bầu trời khiến người sợ hãi kia, bỗng nhiên khoé môi khẽ động, lộ ra một nụ cười.
Đối với cô mà nói, nhân sinh cô còn có thể tốt đẹp hơn.
Bất quá, là từ hôm nay trở đi!
Cô nhắm mắt lại, lực lượng kia trở lại khống chế cô hoàn toàn, làm cô tiến về phía trước, không mang theo một chút do dự mà thả người nhảy xuống.
Gió lớn mãnh liệt vù vù, thổi qua người cô, nhưng tâm cô từ trước đến nay chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy.
Cho đến khi cô nghe được một tiếng—
[Cô thật là con rối không biết nghe lời!"]
Cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Mưa gió đều biến mất, thái dương đột nhiên mạc danh đau đớn, làm Đường Hàn Thu sâu sắc cảm thấy không khoẻ mà nhíu nhíu mày.
Một âm thanh quan tâm từ bên cạnh truyền tới: "Tiểu thư cô có sao hay không? Muốn tôi kêu bác sĩ tới không?!"
Đường Hàn Thu chớp chớp đôi mắt, đầu cứng đờ mà theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một vóc người cao lớn, nam nhân trung niên nho nhã hiền hoà mang vẻ mặt buồn rầu mà nhìn chính mình ——quản gia của Đường gia - Đông Bá.
Một Đông Bá hoàn chỉnh, có máu có thịt có độ ấm đứng ở trước mặt cô.
Đường Hàn Thu kinh ngạc mà nhìn hắn một hồi, quay ngược lại quét mắt xem xét hoàn cảnh hiện tại của mình.
Động tác của cô giống như bị chậm lại, làm cái gì cũng chậm chạp, mang theo một cảm giác trì trệ không thể tin được.
Sắc trời xanh thẳm, sạch sẽ đến mức một đám mây đều không có, gió mát từ nơi xa chậm rãi thổi tới, lá liễu mềm mại lay động, ánh nắng đan xen xuyên vào chiếu xuống mí mắt của cô như muốn đâm vào đôi mắt khiến cô phát đau, bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.
Xung quanh thưa thớt người đứng, trong lòng ngực họ ôm sách vở, trên mặt đều mang theo vẻ ngây ngô, hoặc hoang mang hoặc tò mò hoặc khinh thường mà đưa ánh mắt về phía cô, có người còn cầm di động chụp trộm.
Không có gió lớn cũng không có mưa to, càng không có kỳ quái, chỉ có âm thanh lạnh băng của nữ nhân —— "Cô thật sự là con rối không nghe lời!"
Trong lúc nhất thời, vấn đề nhiều như trong biển sóng gió, một cái tiếp một cái mà đến, sắp đem cô bao trùm lại.
Con rối không nghe lời?
Đó là cái gì?
Cái âm thanh kia lại là ai?
Mình thật sự ở bị người khác điều khiển sao?
Hiện tại sao lại thế này? Là mình đã chết hay vẫn là mình đang nằm mơ?
Đường Hàn Thu tức khắc lâm vào trầm mặc tĩnh mịch, sau đó nâng tay đặt ở chỗ thái dương phát đau, dùng sức nhấn mạnh một cái!
"Ui ——"
Thật sự đau, không phải mơ!
Cô như ở trong mộng mới tỉnh mà mở bàn tay nhìn qua nhìn lại kỹ càng, không thể tin được mà hơi nâng lên, rồi lại nhẹ nhàng để xuống, tùy tâm sở dục mà động đậy mười ngón tay.
Cô vậy mà có thể khống chế bản thân mình!
Cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức từ lấy túi nhỏ móc di động đưa lên đỉnh đầu mình soi thử ——
Không có!
Xiềng xích màu bạc không còn!
Đông Bá thấy cô bộ dáng ngây ngốc, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tiểu thư không phải là đụng đến ngu rồi đi?!
Hắn thử gọi cô một tiếng: "Tiểu thư?"
Đường Hàn Thu ừm một tiếng nâng mắt lên thấy hắn, ánh mắt mang theo sự vui mừng không che lấp được, rồi sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn hắn hơi hơi mỉm cười: "Đông Bá yên tâm, tôi không có việc gì, không cần lo lắng."
Đông Bá do do dự dự chỉ vào thái dương đã đỏ lên của cô: "Nhưng người......"
Lão gia phu