Đường Hàn Thu vô tình cúp điện thoại, cô là lần đầu tiên đối mặt với loại lời nói cầu vòng khoa trương cực độ này, cho nên có vẻ không biết nghe ai.
Cô không biết hiện tại ở trong thân xác của Du Như Băng tột cùng là người như thế nào, chỉ là đặc biệt tò mò, cô ấy lấy đâu ra nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy? Miệng cô ấy vì sao biết ăn nói như vậy?
Quan trọng nhất chính là, cô ấy vì sao luôn thổi phồng cô?!
Đây chẳng lẽ là bên trong công ty, công nhân viên chức nịnh nọt cấp trên?!
Nhưng cô cẩn thận ngẫm lại, nhà cô bên trong có hai vị một là đổng sự trưởng một là tổng tài, cũng không có gặp tình huống nào giống như cô vậy? Hay là nói đã từng gặp, sau đó đều bị đuổi việc rồi?
Rốt cuộc ba vị kia nhà cô đều không thích nghe người khác có ý nghĩ khác khen mình......!
Loại phương pháp khen như Du Như Băng này ở trước mặt bọn họ khẳng định sống không qua khúc đầu.
Nói đến cùng vẫn là cô quá chịu đựng cô ấy, ít nhất......!Trước mắt là như thế.
Đường Hàn Thu bất đắc dĩ thở ra một hơi, ngày mai bảo cô ấy chú ý một chút vậy, thổi phồng loạn một hồi như vậy, làm người khác nghe xong cả người phát ngứa.
Cô đem tư liệu trên mặt bàn sửa sang lại cho tốt, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi vào.
Cô liếc mắt một cái, là Đường Mặc Uyên.
Cô bắt máy, Đường Mặc Uyên mở miệng trước: "Đầu còn đau hay không?"
Cô đúng sự thật bẩm báo: "Còn ổn, có thể đi làm được."
Đường Mặc Uyên: "......!Em có thể ở nhà ngốc mấy ngày, công ty bên kia giao cho Hàn Vi cũng được."
Đường Hàn Thu ngồi trở lại: "Yên tâm, em không có vấn đề gì."
Cô đã không phải Đường Hàn Thu đời trước dại dột không biết gì.
Đời trước sau khi bị đẩy, bởi vì quá khó có thể tin, thân là con rối cô bắt đầu la lối khóc lóc, bày ra tiết mục khóc nháo, quyết không chịu bôi thuốc, còn bắt Cầu Vân Lập tới gặp cô.
Thật là hồi ức khiến người vô cùng không thoải mái.
Cô đời này tuyệt đối sẽ không giống với đời trước ngu xuẩn như vậy, thuốc nên nôi sẽ bôi, quyết không làm ra vẻ!
Đường Mặc Uyên dừng một chút, thỏa hiệp nói: "Nếu không thoải mái, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi, biết không?"
Đường Hàn Thu gật đầu, ứng hòa: "Vâng, vâng, em biết."
Đường Mặc Uyên chuyển sang chuyện khác: "Em ký với vị Du tiểu thư kia," anh hỏi, "Ba biết không?"
Đường Hàn Thu: "......!Em còn chưa có nói cho ba đâu."
Hai anh em ăn ý mà lâm vào trầm mặc.
Bởi vì bọn họ đều biết, Đường Hạc Thiên ấn tượng đầu tiên đối với Du Như Băng gần như là ác liệt, nếu để cho ông ấy biết con gái mình còn ký với cô ấy, không chừng sẽ nổi trận lôi đình, mỗi ngày đều lo lắng cô ấy có phải lại hại con gái mình không vui.
Đường Hàn Thu chủ động đánh vỡ trầm mặc: "Em bảo Đông Bá để ý rồi, nếu ba đã biết, em sẽ nhận được tin tức trước."
Đường Mặc Uyên nghĩ: "Mẹ đâu?"
Đây chính là người duy nhất có thể ngăn lại Đường đại chủ tịch nhà bọn họ.
Nhớ năm đó vợ Đường Mặc Uyên không muốn làm phu nhân nhà giàu nhàn nhã, dứt khoát lại kiên quyết chạy ra ngoài đi gây dựng sự nghiệp, Đường đại chủ tịch rất tức giận, đặc biệt khi biết con trai mình vẫn duy trì thái độ như vậy, càng tức hơn.
Gây dựng sự nghiệp vất vả, ông ấy so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, cho nên mấy ngày liền chỉ trích Đường Mặc Uyên không đau lòng cho vợ mình, mặc kệ vợ mình đi chịu khổ.
Cuối cùng vẫn là vợ của Đường đại đổng sự Liễu đổng sau khi đi công tác về nước, dọn ra ví dụ của bản cũng có sự nghiệp đảm đương, tỏ vẻ ủng hộ con trai con dâu, lúc này mới đem lửa giận của Đường đổng mạnh mẽ dập tắt.
Còn có chuyện Đường Hàn Thu nhậm chức tổng tài Hoa Diệu, nếu không có mẹ cô làm hậu thuẫn, Đường Hạc Thiên sẽ không dễ dàng nhả ra để cô làm như vậy.
Đường đổng —— nam nhân sợ vợ thương vợ nhất thế giới.
Đường Hàn Thu: "Em còn chưa kịp nói với mẹ."
Đường Mặc Uyên tận tâm nói: "Nhớ rõ thông báo cho mẹ, mất công lúc ba tức giận không kịp cản."
Đường Hàn Thu tỏ vẻ một hồi liền đi bẩm báo Thái Hậu.
Đường Mặc Uyên bỗng nhiên lại hỏi: "Em tại sao ký với Du tiểu thư?"
"Em cho rằng cô ấy có giá trị thương mại?"
"Đương nhiên," Đường Hàn Thu hai chân bắt chéo, hai mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt, ý vị không rõ nói, "Rốt cuộc, em ấy là vai chính a."
...!
Du Như Băng cuối cùng thành công kiếm được hai vạn năm, Cầu Vân Lập nổi giận đùng đùng rời đi.
Hàn Vi nói với cô ngày mai không đến đón cô, mong cô tự mình đến Hoa Diệu, cô nói không thành vấn đề.
Sau đó tan cuộc, ai về nhà nấy.
Du Như Băng sau khi trở về phòng ngủ trước tắm rửa một chút, nước ấm áp chảy xuống đầu, khuôn mặt cô ôn hòa hơn, hai vai cũng tùy ý chậm rãi thả lỏng, toàn thân trên dưới mỗi một tế bào đều thoải mái phát ra tiếng kêu to.
Trong buồng vệ sinh chậm rãi hiện lên một tầng sương khói mờ ảo, ôn nhu không tiếng động nhẹ ôm lấy dáng người xinh đẹp kia.
Cô lẳng lặng mà đứng, bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều sự việc.
Ví dụ như buổi tối ngày đó lão Du đi, hai người làm ầm ĩ một trận.
Cô bực bội, tức giận, cuối cùng đẩy cửa chạy đi, đó là lần gặp mặt cuối cùng của cô với lão Du.
Vô cùng không ổn, cô thường xuyên nghĩ như vậy.
Cô vẫn luôn cảm thấy ngày đó mình xấu tính nên mới hại chết người nuôi cô lớn, sẽ kêu cô "Kẹo nhỏ", sẽ ngay lúc cô khổ sở mua kẹo cho cô ăn, còn đặc biệt thích giúp đỡ người khác, người ba vì nhân dân phục vụ.
Cô cho rằng mình là tội nhân, là tội nhân tính tình bạo ngược, từ mười sáu tuổi đến hôm nay.
Cho nên cô học cách dùng vị ngọt khắc chế tính tình của mình, cũng học được cách tự mình kiếm tiền mua kẹo, hơn nữa nỗ lực trở thành người tốt như lời lão Du nói—— chẳng sợ lại nghèo lại khổ, cũng tuyệt đối không đi trộm cắp cướp đoạt, hãm hại người thiện lương.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô kháng cự làm đồng minh với hệ thống như vậy.
Lão Du nhà cô khẳng định không muốn nhìn cô đi hãm hại Đường Hàn Thu, cướp đoạt tài phú của cô ấy, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.
Du Như Băng suy nghĩ quay trở lại, hất nước lên mặt, nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, âm thầm thề: Lão Du người yên tâm, con khẳng định sẽ giúp Đường Hàn Thu thật tốt, con sẽ không có nửa điểm tâm tư bất chính với cô ấy!
Sau khi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa vặn gặp được Hứa Tảo mới trở về.
Các cô ở trường học là ở phòng bốn người, nhưng thời điểm năm hai có hai người dọn ra ngoài ở, tới giờ vẫn không có người mới vào, vì vậy cũng giống như phòng hai người.
Hơn nữa cùng phòng ngủ cũng chưa chắc là cùng chuyên ngành, ví dụ như hai cô, cô là ngành biểu diễn, Hứa Tảo là ngành đạo diễn.
Du Như Băng nóng bỏng cùng em gái nhỏ Hứa Tảo chào chào hỏi, Hứa Tảo chào lại một tiếng, lại hỏi: "A, cái kia, hôm nay tôi đụng phải Cầu tiên sinh, anh ta tìm cậu, cho nên tôi nói cho anh ta cậu ở Hoa Diệu......!Cậu đã gặp anh ta chưa?"
Du Như Băng hít một hơi —— phá án! Thì ra là em gái này nói cho hắn ta tôi ở đâu!
Cô bỗng nhiên lại trầm mặc, bởi vì cô vừa nhớ ra, Hứa Tảo cũng là một trong những người theo đuổi Cầu Vân Lập mạnh nhất!
Hứa Tảo không phải như Đàm Tịch nhất kiến chung tình, mà là lâu ngày sinh tình, từng bước một luân hãm vào giá trị nhan sắc và khí chất cao quý của Cầu Vân Lập—— Du Như Băng cũng thừa nhận, thời điểm Cầu Vân Lập không làm gì ngu xuẩn hoặc không nói lời nào, đích thực vẫn có khí chất cao quý, giá trị nhan sắc rất cao.
Sau đó, Hứa Tảo bởi vì