Du Như Băng khi nên ra tay thì ra tay, lập tức lấy tinh thần xả thân cứu fans nhỏ nhận mình bại hoại, thành công hấp dẫn lực chú ý của Đường Hàn Thu, trong nháy mắt này ánh mắt hai người giao nhau, ở trong mắt nhau thấy bản thân mình.
Đường Hàn Thu không tiếng động nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy trong suốt, đáy mắt chớp động ẩn chứa ánh sáng ôn nhu, thần sắc bình tĩnh trấn định, tựa như một con tiểu bạch thỏ vô tội lại vô hại.
À không, thoạt nhìn thì vô tội vô hại nhưng rất bại hoại mới đúng.
Đường Hàn Thu trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nói nên làm sao thích ứng với sự thản nhiên này của cô ấy, có phải còn phải khen cô ấy một câu "Rất thành thật" hay không?
Sau một lúc lâu, Đường Hàn Thu mới mở miệng hỏi: "Cô ấy vì sao nói em bại hoại?"
Du Như Băng tự nhiên, không chút hoang mang trả lời: "Haiz, nói giỡn, nói giỡn." Kỹ thuật diễn rất thật giống như Đàm Tịch thật sự nói cô ấy là bại hoại vậy.
"Con nít chơi đùa đánh một hồi nháo một hồi, bình thường thôi." Cô ấy lại bồi thêm một câu.
Đường Hàn Thu nheo mắt, dùng ánh mắt tràn ngập đánh giá đem cô ấy trên dưới nhìn hết một lần: "Vậy các em còn nháo kiểu như vậy hả?"
Con nít nhà ai đùa giỡn sẽ nói đối phương là bại hoại?
Du Như Băng ngượng ngùng gãi đầu: "Haiz, Đường tổng quá khen."
Đường Hàn Thu: "......?"
Tôi cũng không khen em a?!
Đường Hàn Thu lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được, tư duy của em ấy người thường không thể với tới được.
Cô cũng không muốn lại lãng phí thời gian rối rắm với em ấy về đề tài này, yên lặng giơ tay vẫy vẫy, sau đó tiêu sái xoay người đi đến bên tường đứng, hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng tắp dựa tường, một đôi mắt vô tình vô dục nhìn mọi người, giống như một người giám sát lạnh nhạt.
Hàn Vi nhìn về phía giáo viên vũ đạo: "Tiếp tục tập luyện đi." Sau đó đi đến bên người Đường Hàn Thu cũng giống vậy làm người giám sát trầm mặc.
Còn Lâm Lâm đi lấy ghế dựa lại đây cho Đường Hàn Thu, Đường Hàn Thu nói cảm ơn sau đó ưu nhã ngồi xuống, hai chân tự nhiên bắt chéo, khí chất vô cùng cao nhã, khí tràng cường đại làm người khác không thể bỏ qua.
Giáo viên vũ đạo ngơ nhác thu hồi ánh mắt, vội vàng vỗ tay: "Tốt, tốt, tiếp tục luyện tập đi."
Nhóm thực tập sinh cũng sôi nổi thu hồi ánh mắt, quay lại vị trí từng người.
Đàm Tịch và Du Như Băng cùng thở phào, khẽ khàng túm túm tay cô ấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Du Như Băng giống như theo lý thường: "Không có gì, bảo hộ fans nhỏ các cô đây là việc thuộc bổn phận của fans dẫn đầu như tôi."
Đàm Tịch: "......"
Đàm Tịch: "......!Được." Cô vui vẻ là được.
Đường Hàn Thu nhìn hiện trường một lần, chân thực cảm thụ một chút mị lực ở hiện trường của Du Như Băng.
Một khi âm nhạc vang lên, Du Như Băng sẽ lập tức thu hồi vẻ cợt nhả, lấy ra thái độ chuyên nghiệp để hòa nhập.
Lực độ và quản lý biểu tình vừa phải, giống như đem âm nhạc hòa vào xương máu, cùng kết hợp chặt chẽ với từng tiết tấu.
Lúc cô ấy nghiêm túc chuyên chú giống như biến thành một người khác, cả người đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trong ánh mắt chớp nháy đó như ngôi sao trên bầu trời lộng lẫy.
Năng lực nghiệp vụ của cô ấy xác thực không thể bắt bẻ được.
Đường Hàn Thu nâng tay lên thong thả đẩy mắt kính, đôi mắt giấu sau thấu kính không chớp mắt, ánh mắt nhìn theo động tác của Du Như Băng, giống như sợ mình sẽ bỏ qua mỗi một cái nháy mắt của cô ấy vậy.
Cho nên cô ấy có còn là Du Như Băng hay không? Đường Hàn Thu còn đang nghĩ vấn đề này.
Hay là đời trước cô ấy ẩn dấu tài năng? Nếu không phải, vậy thì cô ấy là ai?
Từ đâu tới đây? Tới đây như thế nào? Vì sao lại tới?
Lâm Lâm liếc mắt trộm nhìn tổng giám đốc mới một cái, phát hiện đôi mắt cô giống như dính trên người Du Như Băng vậy, hoàn toàn không chia cho người khác một cái liếc mắt nào, trong lòng nhịn không được phản bác: Đường tổng cô ấy cuối cùng là đến xem thực tập sinh hay là đến xem Du Như Băng đây?
Ngài đều nhìn chằm chằm người ta muốn xuyên thấu rồi!
"Các cô cảm thấy," Đường Hàn Thu bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Du Như Băng người này thế nào?"
Lâm Lâm không biết tổng giám đốc mới cuối cùng là muốn