Đường Hàn Thu cúp điện thoại, sau đó gọi lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi bản thân tin tưởng điều mình vừa chứng kiến, ánh mắt dần ảm đạm, đáy mắt tràn ra một tầng sương tuyết.
—— "Cô là con rối không biết nghe lời."
Con rối không biết nghe lời.
Năm ngón tay góc cạnh rõ ràng nắm chặt lại, chiếc điện thoại màu trắng bị nắm gắt gao trong lòng bàn tay.
Du Như Băng......!
Thì ra tất cả đều bị cô ấy khống chế......!
Xương trên mu bàn tay của cô nổi lên, tàn nhẫn như đang bóp chặt cái cổ yếu ớt của ai đó.
Hoảng hốt đan xen, giống như quay về cái ngày mưa gió lơ lửng đời trước, hôm nay cô cũng như vậy —— cứ thế dùng sức cứ thế mà tức giận, hận không thể vặn gãy cổ con cưng của thế giới này!
Cho dù một đời này cô không bị khống chế, cô cũng cảm thấy tức giận không thôi.
Cô cảm thấy mình bị đùa bỡn, cảm thấy mình ngu ngốc không ai bằng.
Tự cho là đúng người đó vô tội nhất đáng thương nhất —— vừa lúc lại là người phía sau kiểm soát mọi thứ!
Vô tội? Đáng thương?
Đường Hàn Thu cô bây giờ quả thực đáng chê cười!
Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa được người khác mở ra, khuôn mặt đã từng vô cùng thương cảm vô cùng quen thuộc ấy đột nhiên nhảy vào tầm mắt, biểu tình vô tội mờ mịt trước sau như một.
Du Như Băng bước vào một bước liền đụng phải tầm mắt của Đường Hàn Thu.
Cặp mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm mình không chớp, nhưng lại không giống bình thường bình tĩnh không gợn sóng vậy, giống như đang ấp ủ một trận cuồng phong, một trận bão tuyết dữ dội, một khi bùng nổ có thể hủy trời diệt đất.
Hô hấp của Du Như Băng cứng lại, theo bản năng lùi hai bước, phía sau cổ thấp thoáng chạy qua từng đợt lạnh lẽo, giống như có một con rắn độc lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi đang quấn quanh cổ cô ấy.
"Cô lui cái gì?" Đường Hàn Thu xoay người lại, đôi mắt đen kịt giống như vực sâu không thấy đáy, hơi thở tử vong dày đặc tản ra, Du Như Băng cảm giác da đầu tê dại chỉ muốn trốn đi.
Đường Hàn Thu gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô còn sợ hãi tôi nữa sao?"
Đời trước tùy ý đùa bỡn cô trong lòng bàn tay như vậy, khiến cô giống như con rối bị người phía sau màn điều khiển, còn sẽ sợ cô sao?
Du Như Băng đầu đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết vì sao Đường Hàn Thu đột nhiên thành như vậy, cô ấy chỉ dự cảm có điềm xấu, cảm giác cô rất muốn đem đầu mình vặn xuống —— lạnh lạnh.
Du Như Băng lập tức nói: "Đường tổng bình tĩnh, chúng ta là xã hội pháp trị! Giết người là phạm pháp!"
Khóe miệng Đường Hàn Thu gợi lên, lộ ra một nụ cười lạnh băng, cô hào phóng bày ra vẻ tàn nhẫn cao ngạo xinh đẹp trước chúng sinh.
Cô chậm rãi đi về phía Du Như Băng, lạnh giọng ra lệnh: "Cùng tôi đến văn phòng một chuyến."
"Nợ của chúng ta phải tính toán cho kỹ."
Du Như Băng: "???"
Đột nhiên thiếu nợ?!
...!
Trong văn phòng tổng tài, Du Như Băng ngồi trước bàn làm việc to rộng, như cũ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đường Hàn Thu ở bên ngoài dặn dò Hàn Vi và Lâm Lâm đừng để bất kì ai đến quấy rầy các cô, sau đó đi vào trong văn phòng "Cạch" một tiếng khóa trái cửa lại, lúc này mới quay trở về ghế tổng tài ngồi xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm Du Như Băng, giống như muốn nhìn thấu qua vẻ ngoài của cô ấy, nhìn xem cái thân thể bằng xương bằng thịt này cất giấu yêu ma quỷ quái gì.
Du Như Băng bị hành động liên tục này của cô làm cho hoảng sợ, rất có một loại cảm giác chính mình phải bị cô tử hình ngay tại chỗ, nhưng đây chết cũng quá không rõ ràng đi?!
Du Như Băng không hề cợt nhả giống ngày thường vậy, lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Đường tổng, nếu chị muốn tôi chết, tôi cũng không phải không thể.
Nhưng tôi muốn chết rõ ràng, có thể cho tôi một cơ hội không?"
Dù sao cô cũng đã chết 24 lần, nhiều thêm một lần cũng không có gì.
Đường Hàn Thu cười lạnh: "Cô còn không biết bản thân sai chỗ nào hả?"
Cô vươn hai ngón tay ấn vào màn hình di động màu trắng của Du Như Băng, cánh tay duỗi ra, đem điện thoại đẩy đến trước mặt Du Như Băng.
Một tay còn lại cầm lấy di động của mình, gọi một lần nữa vào số điện thoại Du Như Băng, chờ khi di động màu trắng hiện lên ánh sáng thông báo ghi chú hiển thị, hai ngón tay cô hơi nâng lên, gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái.
"Cái lý do này có thể để cho cô chết, hiểu chưa?" Cô theo tính lễ phép cười hỏi, nhưng tươi cười lại không phát ra từ nội tâm, lạnh lẽo đến độ làm người khác sợ hãi.
Du Như Băng hít hà một hơi, trong nháy mắt này cô ấy cuối cùng cũng nhớ đến mình quên mất cái gì —— cô ấy đã quên sửa ghi chú của nguyên chủ cho Đường Hàn Thu!!!
Người hiện đại phần lớn đều dùng ứng dụng mạng xã hội, chức năng nhắn tin điện thoại nguyên thủy này gần như rất ít đụng vào, cô ấy cũng như thế.
Cô ấy có WeChat của Đường Hàn Thu, ngày thường hai người qua lại căn bản không dùng đến điện thoại với nhắn tin.
Cho nên, thời gian qua lâu, việc sửa ghi chú tự nhiên rất dễ dàng bị cô ấy quăng ra sau đầu.
Trăm triệu lần không nghĩ tới hôm nay sẽ lấy hình thức như vậy ở trên tay của Đường Hàn Thu lật xe —— nhưng đây rõ ràng là nguyên nữ chủ để lại, cô ấy bị bắt gánh tội à!
Du Như Băng bỗng nhiên rõ ràng cảm giác trung thần của phim truyền hình bị bôi nhọ.
Oan, oan như Đậu Nga không thể sai được!
Du Như Băng cảm thấy đau đầu, vẻ mặt phức tạp nói: "Việc ghi chú tôi có thể giải thích đúng sự thật, nhưng không biết Đường tổng có thể tin tôi hay không.
Bởi vì chuyện này, có chút...!ách......!Phản khoa học?"
Khi chính Du Như Băng nói ra ba chữ "Phản khoa học" này, lửa tích tụ ở ngực Đường Hàn Thu nháy mắt đã được dập tắt, chậm rãi, cũng dần bình tĩnh lại.
Những việc không định trước được của các cô, cho dù là trọng sinh hay là cái gì khác, xác thực là tràn ngập hương vị loạn thần có khả năng kỳ quái phản khoa học.
Đường Hàn Thu chống cằm suy tư, sắc mặt hơi trầm xuống, tính nguy hiểm cũng giảm đi không ít.
Hơn nữa cô đã quên mất một điều —— cô không có cách nào xác định được tiếng nói đó của đời trước có phải là của cô gái thiện lương ngây thơ tốt bụng ở trong trí nhớ cô hay không.
Bây giờ Du Như Băng ngồi trước mặt cô, trên người chính xác thì tồn tại bốn vấn đề lớn:
Một: Cô ấy có phải Du Như Băng ban đầu hay không?
Hai: Cái ghi chú này có phải cô ấy sắp đặt không?
Ba: Nếu ghi chú không phải từ tay cô ấy mà ra, cô ấy cũng không phải Du Như Băng ban đầu, vậy cô ấy là ai?
Bốn: Mấy vấn đề này, cuối cùng có bao nhiêu người tồn tại?
Cô ngây ngẩn nhìn Du Như Băng trước mắt, giống như muốn nhìn đến đáy lòng cô ấy, cho đến khi tìm tòi nghiên cứu có thể cởi bỏ được đáp án của mấy vấn đề này.
Du Như Băng không muốn chết không rõ ràng, cô cũng không muốn cả một đời bị chơi đùa không rõ ràng.
Du Như Băng nhìn ánh mắt tràn ngập tính tìm tòi nghiên cứu của cô, thận trọng nói: "Đường tổng có gì muốn biết, không bằng trực tiếp hỏi tôi đi?"
Ánh sáng ngồi ở nơi này người mù nhìn thì làm gì nhìn ra cái quỷ gì nha?
Đường Hàn Thu nghe vậy, cũng không khách khí với cô ấy: "Cô có thể bảo đảm là nói thật không?"
Du Như Băng nghe xong, bỗng nhiên cười cười: "Đường tổng, ở trong thế giới người trưởng thành, không có cơ sở tín nhiệm mà muốn dựa vào nói chuyện có được đáp án hình như không có nghĩa lý gì ha?"
Rốt cuộc nói cũng không tin.
Đường Hàn Thu mặt không đổi sắc: "Nhưng phải đích thân xem xét."
Du Như Băng: "......!Được thôi, cô hỏi."
Đường Hàn Thu đi thẳng vào vấn đề: "Cô là ai?"
Vấn đề này thình lình xảy ra khiến cho Du Như Băng cảm thấy ngoài ý muốn.
Thử hỏi, điện thoại của bạn ghi chú cho cấp trên là "Con rối không nghe lời", sau đó lại bị chính bản thân cấp trên phát hiện ra, bạn cảm thấy cấp trên sẽ nói cái gì? Lại sẽ hỏi cái gì?
Du Như Băng liên tưởng một chút, đại khái là "Cô vì sao ghi chú như thế này?" "Cô có ý gì?" "Cô có phải không muốn làm việc nữa hay không?" Mọi việc như sa thải cáu kỉnh chất vấn như thế, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là ba chữ bình tĩnh đơn giản vậy —— "Cô là ai?"
Du Như Băng khẽ cau mày, kết hợp với phản ứng của Đường Hàn Thu ở nhà vệ sinh, phát giác được sự việc cũng không đơn giản.
Chẳng lẽ Đường Hàn Thu cũng nhìn hiện tượng xem bản chất, đã phát hiện cô ấy không phải nguyên chủ rồi?
Hay là......!Cô vốn dĩ đã biết điều gì đó?
Du Như Băng không trực tiếp trả lời, ngược lại nghi hoặc đánh giá người đối diện: "Cô có phải Đường tổng hay không?"
Đường Hàn Thu khí định thần nhàn, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại: "Bây giờ là cô đang hỏi tôi à?"
Du Như Băng kinh ngạc: Được nha, cô gái, cô khẳng định không đơn giản!
Vì vậy, Du Như Băng càng thêm bình tĩnh, cô ấy tạm thời bỏ hộ khẩu fans ra, xem nhau như thương nhân kinh doanh, rất có hứng thú bắt đầu nói đến điều kiện: "Tôi có thể nói cho cô cái tôi biết, nhưng làm trao đổi, Đường tổng có phải cũng nên nói cái bản thân biết cho tôi hay không?"
Đường Hàn Thu lười nhác nửa mở mắt: "Trao đổi? Cô cảm thấy tôi biết cái gì?"
Du Như Băng cười tươi sáng, miệng cười rung động lòng người: "Loại chuyện này làm sao có thể dựa vào cảm thấy được, chỉ có thể dựa vào Đường tổng nói cho tôi biết thôi."
Đường Hàn Thu không đáp ứng cũng không cự tuyệt, rơi vào một khoảng giữa im lặng.
Du Như Băng có suy tính riêng, nhưng nếu cô ấy đưa ra giao dịch trước, vậy thì trước hết cô ấy phải bày tỏ thành ý của mình.
Cô ấy lấy ra nụ cười xã giao với khách hàng nói: "Tôi đây trước tiên phải cho Đường tổng nhìn xem thành ý trả lời vấn đề ngài đưa của tôi một chút."
Cô ấy dứt khoát nói: "Tôi là Du Như Băng."
Đường Hàn Thu đôi mắt hơi trợn to, cảm xúc tức giận suýt chút nữa phải ngóc đầu trở lại, nụ cười xã giao của Du Như Băng một giây sau sụp đổ, bực bội gãi gãi đầu: "Không đúng, nói như vậy cô sẽ hiểu lầm, tôi nói lại một lần nữa vậy!"
Đường Hàn Thu: "......"
Đao của cô thiếu chút nữa đã thu không được!
Vẻ mặt của Du Như Băng nghiêm túc, hướng lên trời dựng thẳng ba ngón tay lên: "Trước hết tôi xin thề, tinh thần và trí thông minh của tôi tuyệt đối bình thường, điểm này không thể nghi ngờ được, không cần phí tiền đưa tôi đi giám định."
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy, sau một lúc lâu yên lặng gật gật đầu.
Du Như Băng lúc này mới chậm rãi đi vào vấn đề chính: "Thật không dám giấu giếm gì, tôi cũng tên là Du Như Băng, hơn nữa tôi còn có một hệ ——"
Hệ thống đột nhiên xông ra đánh gãy lời cô ấy nói: 【 Cô không thể để lộ ra chuyện này với cô ta.
】
Nó xuất hiện làm cho bên tai Du Như Băng lại nhiều thêm một âm thanh nữa, không có chút ngoài ý muốn nào biến thành trở ngại, khiến cho cô ấy khó có thể tập trung cùng Đường Hàn Thu nói chuyện với nhau được.
Nhưng tính cách của Du Như Băng từ lúc mới bắt đầu đã không phải là sẽ nghe lời hệ thống nói, cô ấy thậm chí còn không rõ hệ thống ngu ngốc này vì sao sẽ nhảy ra nói một câu vô nghĩa như vậy —— không thể nói nó là tiểu ngốc nghếch được, nó thật sự như vậy.
Du Như Băng tạm dừng khiến Đường Hàn Thu cảm thấy không thể hiểu được, còn không đợi cô lên tiếng dò hỏi, Du Như Băng đã giương mắt cho cô một nụ cười xã giao trước: "Đường tổng xin chờ, tôi muốn xử lý vài thứ vướng víu một chút."
Đường Hàn Thu không hiểu ra sao: "Vài thứ vướng víu gì?"
Trong văn phòng này không phải chỉ có hai người các cô à?
Du Như Băng: "Chỉ là một vài thứ dơ bẩn không thể ra ánh sáng được thôi, chờ tôi giải quyết xong, tất cả đều giải thích cho cô, mong cô kiên nhẫn chờ tôi một chút."
Đường Hàn Thu chống đầu, thế nhưng không thể nào cự tuyệt được, cuối cùng chỉ có thể giữa môi răng khó khăn nói ra ba chữ: "Cô nhanh lên."
Du Như Băng nở nụ cười: "Được."
Du Như Băng quay đầu đã hướng về hệ thống nã pháo: Không thể? Buồn cười, ngươi ngày đầu tiên nhận thức ba ba hả?
Hệ thống không thích nói chuyện với cô ấy, nhưng lúc này lại đề cập đến vấn đề cơ mật, cũng không thể không căng da đầu nhảy ra tranh cãi:
【 Đây không phải chuyện cô có thể quyết định.
】
【 Đây đã đề cập đến cơ mật bên tôi, cô thân là ký chủ không có quyền hạn, cũng tuyệt đối không thể không bàn tới để lộ ra với bất kỳ một người nào.
】
Du Như Băng nhanh chóng bắt lấy trọng điểm tranh cãi, nói cực kỳ có logic: Ngươi không phải nói ba ba không phải ký chủ à? Nếu hệ thống ngươi đều nói ba ba không phải ký chủ, ba ba đây vì sao còn phải dựa vào quy tắc của các ngươi làm việc?
【......】 Lại bắt đầu phải không?
【 Bây giờ không phải lúc để cô tranh cãi.
】
Du Như Băng: Xin lỗi, chỉ cần là ngươi thì lúc nào cũng là thời điểm ba ba tranh cãi, rốt cuộc ba ba chính là người tranh cãi không nói lý lẽ chuyên trị ngươi.
【 Đây là vấn đề tính nguyên tắc, giữ gìn bí mật của người khác là tố chất mỗi công dân nên đáp ứng.
】
Du Như Băng: Đúng vậy, nhưng tố chất của ba ba không bao gồm giữ gìn bí mật của đám giòi bọ buồn nôn không dám ra ánh sáng à.
【......!Cô quả thực không thể nói lý được! 】
Du Như Băng: Ngay cả trừng phạt ba ba, đưa ba ba trở về ngươi đều làm không được, ngươi quả thực không đúng tí nào!
Hệ thống như bị chọc giận, căm giận nói: 【 Du Như Băng! Tôi khuyên cô đừng khiêu khích giới hạn của chúng tôi! 】
Du Như Băng bình tĩnh: Là các người đừng khiêu khích giới hạn của ba ba.
Du Như Băng: