Nước lăn tăn chảy xuống, giọt nước bắn tung toé trên áo sơ mi trắng của Du Như Băng, hai tay cô chống bồn rửa mặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trong gương.
—— Tất cả quay về thời điểm vừa rồi, về 30 phút trước.
Lần này là lần thứ 23 cô sống lại sau khi nhảy lầu.
"Tôi khinh......"
Cô chửi thầm một tiếng.
Cô sống 29 năm, như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày lại thể cảm nhận được loại thống khổ muốn chết cũng không được a!
Nhưng ai có thể đoán trước được, cô chỉ là ở nhà ngủ một giấc, vừa mở mắt liền trở thành một người khác cùng tên cô!
Đột nhiên, âm thanh máy móc lạnh băng vang lên trong đầu cô: 【 Còn phản nghịch nữa sao? 】
Du Như Băng không đáp lại nó, trầm mặc một thời gian rất dài sau đó xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, lần này bước chân bình tĩnh, cả người phi thường bình tĩnh.
Cô lại một lần nữa kéo cửa sổ ra, tâm tình bình tĩnh mười phần, thậm chí còn rảnh quay đầu lại cùng Hứa Tảo vừa trở về chào hỏi: "Chào."
Cô đạm nhiên mà nhìn Hứa Tảo trước mặt, người đã bị thanh tẩy kí ức: "Tiếp theo, tôi sẽ biểu diễn một tiết mục cho cậu xem."
Hứa Tảo vẻ mặt như ở trong mộng: "......!Tiết mục gì?"
Du Như Băng: "Hít đất trước khi chết."
Lần thứ hai mươi bốn.
...!
Thời gian quay lại, tiếng nước như trước đó, người trong gương cũng hoàn hảo không tổn hao gì.
Du Như Băng Tâm không khỏi có chút phiền muộn, trong miệng không thoải mái, theo bản năng muốn ăn cái gì, muốn ngọt.
Cô theo bản năng sờ túi quần của mình, phát hiện bên trong trống không, không khỏi sửng sốt một chút, nặng nề mà thở ra một hơi, sau đó xoay người đi ra ngoài, lần này không đi mở cửa sổ nữa, mà trở về vị trí của mình kéo ghế dựa ra, đặt mông ngồi xuống, lấy một tư thái nhân sinh không còn gì luyến tiếc nằm liệt xuống.
Hệ thống lại một lần nữa mở miệng: 【 Không phản nghịch sao? 】
Du Như Băng đối với cái hệ thống tự nhiên đem chính mình lại đây rất bất mãng, cười khinh một tiếng: "Tôi nhảy mệt rồi nên nghỉ ngơi, ý kiến gì sao?"
【......】
【 Từ bỏ đi, cô hiện tại là trung tâm thế giới này, ngoại trừ cái chết bình thường đi đến kết cục, tất cả các cách tử vong mà cô bày ra chỉ khiến thế giới này lập đi lập lại thôi, cô có chết một nghìn lần nữa cũng như thế này.
】
Du Như Băng trào phúng mà nói "Tôi phải về nhà, cảm ơn."
【 Vì cái gì phải về nhà? Ở chỗ này cô sẽ có được hào quang siêu sao vô cùng lóa mắt, được nam nhân tốt nhất yêu thương, gia đình mĩ mãn hạnh phúc nhất, trở thành người thắng cuộc đời, như vậy không tốt sao? 】
Du Như Băng trào phúng mà nhướng mày: "Nam nhân tốt nhất? Ngươi là nói cái người sau khi kết hôn bạo hành vợ của mình, lấy danh nghĩa tình yêu ngoại tình, bản thân thì ngủ với nhiều nữ nhân lại còn muốn bức nữ chủ ngu ngốc vì hắn thủ thân như ngọc sao?"
30 phút trước, cô không thể hiểu được tại sao bị nhét vào cái thân thể này, trở thành vai chính thế giới này, sau đó lại bị giáo huấn về cốt truyện một lần.
Hình tượng nam chủ Cầu Vân Lập chỉ để lại cho cô một ấn tượng "Buồn nôn, ngu ngốc"
Loại nam chủ này nếu là đặt ở trong phim truyền hình hiện tại chắc chắn sẽ bị mắng lên hotsearch, không ngừng bạo phát.
Cô thậm chí còn hoài nghi Cầu Vân Lập có thể trở thành nam chủ là do người nhà đi cửa sau mới thế này.
Bắt cô yêu đương như vậy còn không bằng bắt cô chết 1000 lần.
Một ngàn vạn lần cũng có thể.
"Hắn như thế gọi là tốt?" Du Như Băng tấm tắc hai tiếng, phi thường khách khí mà nói, "Đến, ngươi đến đi, ngươi đáng giá có được phần tình yêu tuyệt mĩ này."
Hệ thống chưa từng thấy qua ký chủ không nghe lời như vậy, trầm mặc một chút mới tiếp tục nói: 【 Thế giới hiện thực thời gian đã vì ký chủ dừng lại, mong ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG—— nữ phụ Đường Hàn Thu.
Sau khi sửa hoàn tất, mới có thể trở lại thế giới thực, còn được hưởng tài phú của nữ phụ.
】
Du Như Băng: "Sửa cái **, không bằng kêu tôi đi cướp luôn đi."
Ở cốt truyện cô thấy nữ phụ Đường Hàn Thu đời trước bị hệ thống khống chế, giống con rối tự biên tự diễn nữ phụ ác độc, cuối cùng tự mình lấy lại ý thức làm hệ thống xuất hiện lỗ hổng, cho cô ấy thuận lợi mà thoát khỏi khống chế, lấy cách tự sát kết thúc nhân sinh hoang đường của chính mình.
Ký ức ở trong đầu vừa rồi nói cho cô biết, đời này Đường Hàn Thu sau khi đánh Du Như Băng, dây xích màu bạc trên đầu liền gãy, tự mình lần nữa thức tỉnh ý thức, thuận theo tâm ý mà xuất hiện kháng cự với nam chủ, đối với nữ chủ có dấu hiệu thân thiện.
Cô cho rằng, nữ phụ Đường Hàn Thu này tự mình lấy lại ý thức phi thường hiền lành tốt tính, có quan niệm thị phi của chính mình và tinh thần phản kháng, căn bản một chút vấn đề đều không có.
Cô thấy thời điểm Đường Hàn Thu lấy cái chết phản kháng sự khống chế của hệ thống, liền muốn lập tức đứng dậy vì cô ấy vỗ tay hoan hô, chúc mừng cô ấy được giải thoát.
Một người nếu không thể làm chính mình, chỉ có thể lấy thân phận con rối tồn tại, vậy sự tồn tại này còn có ý nghĩa gì nữa?
BUG? Chỉ có hệ thống ngu ngốc này mới gọi là BUG!
Xuất hiện đã không thể nào hiểu được, lại không có lý do phải đi sửa lại một người không có vấn đề gì, chẳng lẽ muốn cho Đường Hàn Thu biến về nữ phụ ác độc làm nữ chủ chịu khổ sao?!
Hệ thống này có khuynh hướng tự ngược sao?!
Hơn nữa còn được hưởng tài phú của nữ phụ, này còn không phải bắt cô đi cướp sao?!
Tuyệt đối không có khả năng, nguyên tắc làm người cơ bản cái này cô vẫn có.
【 Mời ký chủ làm rõ ràng một sự kiện, nếu cô muốn về nhà, ngoại trừ sửa BUG thì không còn cách nào.
BUG một ngày chưa được sửa, cô phải ở lại thế giới này nhiều thêm một ngày.
BUG vĩnh viễn không sửa được, cô cũng phải vĩnh viễn ngốc nghếch ở lại thế giới này.
】
Cô chết còn không sợ, còn sẽ sợ ở lại thế giới này?
Du Như Băng nằm liệt trên ghế làm ra bộ dáng tùy ý xâu xé, không chút nào sợ hãi nói: "Không sửa, không phục thì tới giết ba ba đi!"
【......】
Hệ thống cái gì cũng không làm, Du Như Băng cũng không biết nó sẽ làm gì, có làm cũng mặc kệ.
Sau khi bị cưỡng chế một đống nội dung vào đầu, cô còn bị phổ cập khoa học một đợt.
Hệ thống kỳ thật không chỉ có một cái, hơn nữa loại hình đa dạng, sẽ căn cứ tình huống của ký chủ tiến hành phân phối.
Bởi vì nhiệm vụ của cô là sửa BUG, cho nên đã được phân phối hệ thống trợ giúp, ngoại trừ hỗ trợ cô biến Đường Hàn Thu quay về làm nữ phụ ác độc còn lại không dùng gì thêm được, cũng không thêm vào chức năng trừng phạt ký chủ, giống như một người giám sát vô năng.
Hệ thống dứt khoát thay đổi phương thức tác chiến, bắt đầu ở trong đầu cô máy móc lặp lại: 【 Mời ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG cho Đường Hàn Thu, mời ký chủ lập tức bắt đầu sửa BUG cho Đường Hàn Thu......】
Du Như Băng khí định thần nhàn*, tùy ý nó ở trong đầu mình giống cái máy cơ học điên cuồng oanh tạc.
*khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Nó làm phiền như nào đều mặc kệ, như ngọn gió thổi qua núi đồi.
Lặp đi lặp lại ước chừng mười phút, hệ thống tự giác bỏ câu mới nãy vừa nói, lặp lại câu khác:【 Cách sửa duy nhất: Mời ký chủ tự do phát huy, đả kích tự tin của Đường Hàn Thu, phủ định cô ta tự mình ý thức được, đánh tan tâm lý phòng tuyến của cô ta, cho hệ thống thời gian sữa chữa.
】
Đả kích, phủ định, đánh tan.
Giết người diệt tâm, sao lại ác như vậy!
Du Như Băng rốt cuộc động đậy, một giây sau táo bạo hét lớn lên: "Sẽ không, không sửa, cút đi!"
Hệ thống rốt cuộc dừng cái lặp lại phiền lòng kia, cổ vũ một câu: 【 Trên đời không có việc khó ——】
Du Như Băng: "Chỉ cần tôi từ bỏ!"
Hệ thống: 【 Dụ hoặc của tiền tài là vô cùng lớn, cô hiện tại nói không cần, ngày sau liền thay đổi, bản chất của nhân loại là như vậy, đều tham lam cả thôi.
】
Du Như Băng: "Cút."
【......】 Hệ thống một lần hết biết nói gì, 【 Cô có thể đừng chọc tức tôi như vậy? 】
"Có thể," Du Như Băng nói, "Cho tôi trở về, tôi sẽ buông tha."
Hệ thống lập tức phủ quyết: 【 Khuyên cô từ bỏ, không hoàn thành nhiệm vụ cô không được đi.
】
Du Như Băng liền bực mình: "Vì cái gì cố tình là tôi? Cũng không thể vì trùng tên trùng họ đi?"
Hệ thống không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
Du Như Băng biết ý nói: "Tìm biện pháp cho tôi trở về, tôi lập tức lấy hộ khẩu đi đổi tên, tên tôi đều nghĩ kỹ rồi, đổi là Du-Không-Như Băng , thế nào?"
Hệ thống: 【......】
【 Không ra gì.
】
【 Không hoàn thành nhiệm vụ, cô đừng nghĩ trở lại.
】
Du Như Băng không buông tha: "Nguyên chủ đâu? Người trong cơ thể này trước khi tôi tới đâu? Kêu cô ấy quay lại tự sửa đi!"
Hệ thống nói một câu vô tình: 【 Cái này không phải việc cô nên hỏi, cô chỉ cần làm nhiệm vụ là tốt rồi.
】 đem toàn bộ hi vọng của cô ném trở về.
Du Như Băng không có hứng thú phản ứng lại nó, mi mắt lười nhác sụp xuống, tùy ý nhìn người trong gương, tầm mắt chậm rãi cuối cùng dừng ở chỗ đỏ kia.
Nghĩ lại chuyển biến của Đường Hàn Thu, Du Như Băng bỗng nhiên có một ý tưởng.
Nếu hệ thống ngu ngốc kiên trì muốn cô sửa chữa cho Đường Hàn Thu, vậy cô càng không muốn.
Không chỉ có không sửa chữa, cô còn muốn giúp Đường Hàn Thu trở nên càng tốt càng tự tin hơn.
Kiên quyết cùng hệ thống ngu ngốc này đối đầu!
...!
Đông Bá lái xe không nhanh không chậm băng qua vùng ngoại thành yên tĩnh, chậm rãi chạy xe vào cánh cổng sắt lớn được hàng rào vây quanh, trước mắt hiện lên một thảm cỏ xanh sáng bóng, một toà nhà đứng sừng sững cách đó không xa có kiến trúc bộc lộ khí thế hùng hậu, phong cách chỉnh thể đơn giản mà hào phóng, mỗi một vật trang trí ở đây đều được phủ lên hơi thở bất phàm tôn quý của chủ nhân nơi này.
Xe vững vàng mà dừng lại ở cửa, không đợi Đông Bá mở cửa, Đường Hàn Thu liền xuống xe trước, di động phát ra động tĩnh nhỏ, cô lấy ra thì thấy là tin nhắn của Du Như Băng.
Đường Hàn Thu đứng yên trước cửa xe, nhắn lại: "Chào em."
Du