Du Như Băng cắn chiếc nĩa trong suốt, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ đối diện đang cụp mắt xuống nghiêm túc trả lời tin nhắn.
Ánh sáng do màn hình chiếu lên ánh vào trên lông mi đen như lông quạ của cô, soi sáng khuôn mặt mịn màng như sứ của cô.
Cô có dung mạo thanh tú lại sắc bén, giống như một lưỡi dao lạnh lẽo bọc trong hoa hồng đỏ ướt át, khiến người ta yêu thích nhưng lại không dám xúc phạm.
Cả hoa hồng và dao, đều có thể làm tổn thương con người.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy, hoa hồng và con dao lạnh lẽo này, vì cô ấy đối mặt với tất cả những yếu tố bất an của thế giới bên ngoài.
Vốn là thứ làm tổn thương con người, nhưng vào giờ phút này lại nguyện ý biến thành thần hộ mệnh của cô ấy, cùng cô ấy vượt qua đêm dài.
Cả hoa hồng và dao, đối với cô ấy là bao dung.
Phần bao dung này, thậm chí có thể nói là lớn vô cùng.
Lớn đến mức cô ấy dùng ngôn ngữ khiêu khích vô số lần, vô số lần làm những hành vi muốn vội vàng bị đánh đều có thể được Đường Hàn Thu nhẹ nhàng bỏ qua không tính.
Cô ấy tự mình có thể nắm chắc độ tìm đường sống trong chỗ chết vì Đường Hàn Thu nhẫn nại sao? Cô ấy có thể.
Nhưng cô ấy cũng phát hiện, Đường Hàn Thu đang mở rộng độ nhẫn nại này của mình hết lần này đến lần khác.
Từ 50% đến 100%, sau đó bây giờ là 300%, cô ấy phải tự nghi ngờ rằng có phải chỉ cần cô ấy không phản bội cô, vậy mình làm cái gì, cô cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ bao dung đồng ý không?
"Thu Thu." Cô ấy thăm dò gọi một tiếng.
Đường Hàn Thu uể oải nâng lên mi mắt, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng vụn vặt, sau khi liếc nhìn cô ấy lại cúi đầu xuống nhìn màn hình của mình, một dáng vẻ tập mãi thành thói quen.
Du Như Băng lập tức hưng phấn: "Thu Thu."
Đường Hàn Thu nhìn màn hình, lười biếng nói: "Hả?"
Du Như Băng bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu: "Thu Thu!"
"Thu Thu Thu Thu!"
Đường Hàn Thu cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống: "Em bây giờ không làm giang nữa, đổi lại làm chim à?"
Nếu không vì sao lại cứ ở đây "Thu" mãi không yên vậy?
Hiện trường giang tinh thay đổi?
Du Như Băng vui cười hớn hở nói: "Ai nha, đây không phải thấy chị không ngại em chán ngấy gọi chị sao, muốn gọi nhiều thêm vài tiếng nữa đây!"
Đường Hàn Thu tất nhiên sẽ không để ý những chi tiết này.
Các cô gái kết bạn, thân thiết thế nào thì kêu thế đó, đây là một điều rất bình thường, cô sẽ không tức giận với cô ấy chỉ vì vấn đề nhỏ nhặt này, bởi vì các cô là bạn bè chân chính nha.
Hơn nữa người mẹ thân yêu của cô đến bây giờ còn thích kêu cô là bảo bảo đây, Thu Thu tính là cái gì? Bảo bảo có thể chán ngấy hơn gấp ngàn lần so với Thu Thu.
Đường Hàn Thu thờ ơ nói: "Em thích gọi như thế nào thì cứ gọi như vậy, đây không có gì để chú ý cả."
Du Như Băng vui cười hớn hở nói: "Được Thu Thu, tuân lệnh Thu Thu."
Cô ấy không khỏi nghiêng người về phía trước, tràn đầy chờ mong hỏi: "Chị thật sự sẽ ở lại cạnh em à?"
Đường Hàn Thu nhớ tới câu trả lời từ trợ lý đi cùng của Du Như Băng, người đàn ông đó quả thật là một fan hâm mộ của Du Như Băng, hơn nữa hắn ta say mê Du Như Băng đến điên cuồng, thậm chí còn xem cô ấy như vợ của mình.
Về vấn đề mang dao, hắn ta nhiều lần úp úp mở mở, một lần hắn ta nói là để tự vệ, lần khác nói đó là con dao hắn ta mới mua, quên để ở nhà, lời nói của hắn ta cực kỳ lộn xộn không đồng nhất.
Tuy nhiên, hành vi của hắn ta đối với Du Như Băng đã cấu thành tội quấy rối, còn chủ động dùng dao tấn công Đường Hàn Thu, có chứng cứ của camera giám sát và lời khai của nhân viên bảo vệ, hiện đã bị tạm giữ để điều tra, sẽ không cấu thành bất kỳ hành vi quấy rối nào đối với Du Như Băng trong thời điểm hiện tại.
Nhưng có thể có fan cuồng thứ hai, thứ ba hay không đây?
Hơn nữa hôm nay Du Như Băng vẫn ở một mình, thậm chí còn không ở cùng tầng với những người khác......!
Đường Hàn Thu nhớ tới vẻ mặt đáng thương đến không thể đáng thương hơn nữa của cô ấy khi cầu an ủi đòi ôm một cái, cảm giác đau lòng không tự chủ được dâng lên trong đầu quả tim.
Cô ấy chắc hẳn vẫn còn sợ hãi phải không?
Đường Hàn Thu gật đầu, đáp: "Thật mà."
Ngày mai lại là một ngày cuối tuần nhàn rỗi thảnh thơi khác, tổ chức sinh nhật với người nhà họ Đường cũng là chuyện buổi tối, cho nên bây giờ ở cùng cô ấy cũng không có vấn đề gì.
Trước khi cô ấy được trang bị vệ sĩ, cô tạm thời làm vệ sĩ ở cùng cô ấy một đêm cũng không có vấn đề gì.
Được câu trả lời khẳng định, nháy mắt Du Như Băng cười đến vui vẻ hơn nữa.
Thu Thu rất tốt, cô ấy thực sự thích Thu Thu.
Du Như Băng chủ động gọi điện thoại cho quầy lễ tân yêu cầu họ mang một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, gối và một đôi dép dùng một lần, sau đó nhìn về phía Đường Hàn Thu nói: "Vậy thì uất ức Đường tổng chúng ta đêm nay ngủ ở khách sạn bình thường này vậy."
Với thân phận địa vị như họ, bình thường đều ở trong những khách sạn năm sao, trải nghiệm dịch vụ tốt nhất, phương diện an ninh lại càng được canh gác nghiêm ngặt, nên những chuyện điên rồ như vừa rồi sẽ không bao giờ xảy ra.
Để Nhị công chúa da thịt mềm mại ở trong một khách sạn bình thường, còn ở cùng một giường với cô ấy, cô ấy chỉ nghĩ lại thôi, đã cảm thấy hổ thẹn rồi......!còn kích thích nữa.
Giang tinh lần đầu chớm yêu: Cùng chung chăn gối, thực sự không cần nói quá tốt đẹp!
Đường Hàn Thu tuỳ ý cởi hai cúc áo trước ngực, lộ ra một đôi xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, đưa năm ngón tay vào trong mái tóc mềm mại khảy khảy hai cái, không chút để ý nói: "Không sao, đều có thể ở được."
Bình dị gần gũi vô cùng.
Ánh mắt Du Như Băng quét qua xương quai xanh của cô, sau đó rơi vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, không nhịn được ôm mặt mình nói: "Thu Thu nhà em thật là đẹp, ngủ cùng chị trên một cái giường sợ là không kiềm chế được mất......"
Đường Hàn Thu vén mái tóc dài ra sau tai, vẻ mặt không thay đổi nhiều, đối với kiểu khen vẻ ngoài gần như nguy hiểm này, cô đã vô cùng quen thuộc.
Trên mạng có người nói muốn cho cô sinh con sinh khỉ con, còn có gì là bọn họ không thể nói đây?
Cô thờ ơ nói: "Vậy em ngủ trên đất đi."
Du Như Băng lập tức cả người quang minh chính đại nói: "Em khác với những người không kiềm chế được, trong đầu toàn là những ý nghĩ bẩn thỉu, em có thể khống chế được, xin tổ chức yên tâm!"
Đường Hàn Thu giật giật khóe miệng, tặng cho cô ấy một nụ cười không cảm tình chút nào, lại hỏi: "Ngày mai mấy giờ em bắt đầu làm việc?"
Du Như Băng: "Mười giờ sáng."
Đường Hàn Thu à một tiếng: "Vậy thời gian nghỉ ngơi của các em còn tính là tốt."
Du Như Băng gãi gãi mặt: "Còn tốt?"
Gần đây tất cả bọn họ đều bận rộn quay quảng cáo, thời gian nghỉ ngơi thật sự không đủ, chỉ có khoảng thời gian từ hôm nay tới ngày mai mới có thể gọi là "còn tốt".
Cô ấy chợt nhớ ra điều gì