Trong một khu trung cư xuống cấp, có một đám đàn ông đang tụ tập vây quanh xem đánh bài. Tiếng chửi thề, cổ vũ xen lẫn nhau rồi bỗng có tiếng trẻ con vang lên.-Rượu về rồi này.-Haha... con bé này đã xinh rồi lại còn được việc phết nhỉ.-Lão Ngũ, ông không phiền nếu tôi dắt cháu nó đi chơi tý chứ.-Nhớ giả tiền đấy. Lần trước mày cũng cho con gái rượu tao đi chơi rồi mất hút.-Yên tâm đi, nào Đồng Văn bác dẫn cháu đi chơi nhé.14 tuổi, cái tuổi ngây thơ trong sáng như thế nhưng vì số phận đưa đẩy mà giờ đây lại không khác gì gái bán hoa.Đồng Văn là trẻ mồ côi sống trong một cô nhi viện sắp phải đóng cửa vì không đủ kinh phí. Thông minh xinh đẹp và đặc biệt có một nụ cười tỏa nắng ấm áp và có vẻ biết điều đấy nên cô bé rất hay cười. Một hôm đang chơi trong sân của cô nhi viện thì có một người đàn ông bước vào nghỏ ý muốn nhận nuôi cô làm con. Hắn ta mặt mũi chỉnh tề, y phục sạch sẽ đàng hoàng, chính điều này đã làm cho Đồng Văn hy vọng rằng mình sẽ có một mái nhà êm ấm.Ai ngờ lúc hắn ký vào đơn nhận nuôi cũng chính là lúc bất hạnh của cô bắt đầu.Từ khi được nhận nuôi về, trong căn hộ tồi tàn tiếng khóc thường xuyên vang lên. Dần dần, ngay cả tiếng khóc cũng không còn nữa dường như chỉ còn nghe thấy tiếng roi xé không khí vụt qua tai.Khắp người đầy rãy những vết thương, được dạy làm thế nào để lừa tiền, ăn cắp mà không ai phát giác.Cuộc sống khốn khổ cứ thế trôi qua cho đến một ngày năm cô 13 tuổi. Hắn uống say và...đè cô ra cưỡng hiếp. Cô kêu cứu khản cả cổ, kêu bằng tất cả sức lực mà cô có nhưng không một ai đến cứu. Lúc đó ngọn lửa le lói chống đỡ cho cái thân xác, linh hồn đó của cô đã hoàn toàn tắt ngấm. Tâm hồn đã hoàn toàn sụp đổ, sự tuyệt vọng bao trùm, không còn một mảnh ánh sáng nào sót lại