Hôm sau.
Kỷ Dao Quang mở mắt, vươn tay từ trong ổ chăn ấn huyện Thái Dương.
Gió lạnh ngoài cửa sổ làm cô tỉnh táo lại.
Chỉ nhớ bản thân uống vài ly rượu rồi được Thường Du mang về.
Mộng cảnh bi thương cũng không thấy, ngay cả cảm giác u sầu mãnh liệt cũng hòa tan rất nhiều.
Che miệng ngáp, Thường Du đã sớm ra ngoài.
Híp mắt nhớ lại hồi lâu, cô mơ hồ nhớ được có người nói chuyện bên tai mình.
Tin đồn trên mạng sau một đêm ấp ủ đã lên đến đỉnh điểm.
Thường Du cùng Kỷ Dao Quang vẫn yên lặng như cũ, nhưng lại bị người khác cho rằng đây là biểu hiện chột dạ, mà Kỷ Khai Dương sau khi tra được người đứng sau mọi chuyện thì cười lạnh, đăng Weibo thanh minh.
Mà mấy người Biên Vu Đình, Lục Dư Thanh cũng nhanh chóng chia sẻ.
Loại thủ đoạn ấu trĩ buồn cười này có lẽ chỉ có đám người quên não mới làm ra? Một màn này, fans Kỷ Dao Quang cùng Thường Du lại lung lay lần nữa, vốn do dự không ngừng cũng sôi nổi phỉ nhổ dao động của bản thân.
- ------ cái này là vả mặt sao?
- ------ Kỷ Dao Quang vậy mà có bối cảnh hùng hậu như vậy, mẹ ơi! Còn có chuyện gì tôi không biết đi?
- ------ nhưng đừng là khoa chỉnh hình nước Đức.
- ------ hỏi lại lần nữa, Thường Du cùng Kỷ Dao Quang cuối cùng có ly hôn không?
- ------ đương nhiên không có, Kỷ ca ca đã nói.
Tôi cảm thấy mình cũng nên nhiệt tình lên, nếu không những nhà khác cũng sẽ ngày càng vô pháp vô thiên!
- ------- rốt cuộc là ai đăng tin này? Bắt đầu từ Triệu Thanh? Nữ nhân dụng tâm hiểm ác, ngay từ đầu tôi đã không vừa mắt cô ta.
Luôn muốn ôm đùi, cọ nhiệt nữ thần của tôi, thật không biết xấu hổ mà.
.............!
"Em có nhớ không? Trước đó nữ nhị của đoàn phim chính là Lý Dao Dao, nhưng bởi vì tác phong cùng kỹ thuật diễn có vấn đề, nên bị đá ra khỏi đoàn phim.
Cô ta nhận được vai nữ nhị là do bò lên giường lão tổng Hoa Hàn Thạch Khải Văn.
Sau khi cô ta đi, Dao Dao nhận vai cô ta, cô ta đã đem tất cả nguyên nhân đổ lên đầu Dao Dao.
Cô ta đương nhiên không có năng lực cùng thế lực, là do Thạch Khải Văn đứng sau làm." Kỷ Khai Dương cười lạnh, nhưng vẫn nói chuyện ôn hòa với Kỷ Dao Quang, "Em phải đóng phim thật tốt, đúng rồi, không phải ngày mai em hẹn hò cùng A Du sao? Đây là cơ hội tốt, em nhất định phải nghĩ cách truy em ấy về.
Có một số việc đừng nghẹn trong lòng, trực tiếp nói với em ấy.
Nếu A Du không nói được, vậy em cần tiếp tục hỏi, vĩnh viễn không được quên tâm sự cũng tín nhiệm."
"Dong dài." Kỷ Dao Quang lẩm bẩm một tiếng, trên mặt hiện lên tươi cười.
Sự việc hai ngày trước cuối cùng cũng hạ nhiệt, mà Kỷ Dao Quang bị dán nhãn "bình hoa", lại bị dán thêm nhãn "đại tiểu thư Kỷ gia", không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Kỷ Khai Dương vừa cúp, Biên Vu Đình lại gọi đến, nói mấy câu để họ yên tâm.
Trước kia Thường Du luôn lạnh băng vô tình, hiện tại cô từ trong mắt Thường Du có thể nhìn thấy ấm áp vui vẻ đủ đánh tan những cảm xúc tiêu cực của cô.
Mong chờ đến ngày mai ảnh hưởng đến việc Kỷ Dao Quang phát huy.
Lý Âu có chút bất đắc dĩ, hô "cắt", vỗ vai Kỷ Dao Quang, sâu sắc nói: "Tôi nói này tiểu Kỷ, cô diễn cảnh xung đột với Vân Nhạn Hồi, nhưng khóe mắt cô không áp được ý cười là sao? Cô đây là trúng 500 vạn tiền thưởng nên không thể ngăn nổi sao? Cảnh này nếu không quay xong, vậy tiếp tục diễn.
Nếu không hoàn thành thì ngày mai lại tiếp tục."
Nghiêm trọng như vậy sao? Đừng nói những diễn viên khác dùng ánh mắt viên đạn giết cô, ngay cả cô cũng cảm thấy tiếc, vất vả lắm mới được hẹn hò, sao có thể bỏ qua dễ như vậy? Nhìn Thường Du, mặt nàng bình tĩnh không nhìn thấy chút gợn sóng, Kỷ Dao Quang đang tính điều chỉnh cảm xúc của mình, đột nhiên nghe thấy giọng Thường Du.
"Ngoài việc thất thần mà Lý đạo nói, em còn có vấn đề về giao tiếp.
Này không phải kịch một mình em, em không thể thực hiện những động tác của mình một cách máy móc.
Lúc trước em không quên nhưng hiện tại vì không chú ý, em đã quên mất điểm này.
Động tác máy móc sẽ biểu hiện nội tâm hư không của em, đôi khi em muốn dùng mặt khác để diễn tả nhân vật phong phú, tinh thần sinh hoạt cường đại.
Đã quay hơn một nửa, em hẳn đã nắm chắc được nội tâm của Bình Dương công chúa." Ngữ khí Thường Du nhạt nhẽo như nước sôi để nguội.
Kỷ Dao Quang cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thường Du, bởi vì xấu hổ mà tai bắt đầu hồng lên.
"Diễn viên rất dễ đem tâm tình cuộc sống của mình vào trong diễn xuất, đặc biệt là lúc phân tâm, càng dễ bị sinh hoạt ảnh hưởng."
"Trạng thái tốt nhất là hoàn toàn nhập vai, hợp hai thành một sao?" Mắt Kỷ Dao Quang lóe sáng.
Cô ngẩng đầu nhìn Thường Du như đang đợi một đáp án khẳng định.
Cùng nhân vật hòa làm một, việc này có chút khó khăn, đặc biệt là diễn viên hiện tại, phần lớn người rất khó làm được.
Trong ba năm mất đi Thường Du, kỹ thuật diễn Kỷ Dao Quang dù có tiến bộ rất lớn, nhưng đôi khi vẫn rất khó đạt được cảnh giới người trời hợp nhất, nói trắng ra, là phải xem vận khí.
"Quay lại, tập trung lực chú ý của em." Thường Du hơi gật đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Kỷ Dao Quang, lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Dừng chốc lát, nói.
"Nếu như không thể, vậy thôi bỏ cuộc hẹn ngày mai đi." Kỷ Dao Quang trong mắt