Tay Kỷ Dao Quang cứng đờ trên đỉnh đầu Thường Du, tiến cũng không được mà lui cũng không thể.
Thấy Thường Du từ trên giường ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt chính mình, cô vờ như không việc gì mà rụt tay.
Trời đất chứng giám, cô chỉ muốn vuốt mày đang nhíu chặt của Thường Du, cũng không muốn làm chuyện khác.
Thường Du sinh khí như vậy nhất định là nghĩ sai cho cô.
Khó khăn cười ra vài tiếng, Kỷ Dao Quang còn chưa mở miệng đã nghe thấy Thường Du cố tình đè thấp tông giọng nói: "Ra ngoài!"
Này! Đây là phòng ngủ của hai người mà...!Có điều hiện tại Kỷ Dao Quang không dám kích thích Thường Du, một câu biện giải cũng không dám nói, cô chỉ có thể xám xịt mà rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Thường Du ngủ rất nông, thời điểm Kỷ Dao Quang vào phòng nàng liền tỉnh, hô hấp ngừng lại để xem con bé này ngây ngốc làm gì, chờ đến khi nhìn thấy cô duỗi tay ra mới bật đèn.
Khoảnh khắc ánh đèn trong phòng sáng lên, nàng nhìn thấy được tình cảm say đắm trong mắt Kỷ Dao Quang, không tha cùng giãy giụa.
Nàng tin tưởng trong lòng Kỷ Dao Quang tình yêu vẫn còn tồn tại, tựa như bản thân nàng cũng không có biện pháp quên, sỡ dĩ lạnh nhạt chẳng qua là do nàng ngụy trang nhưng sự mệt mỏi là thật.
Trên môi tràn ra tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, nàng tắt đèn, nụ cười bất đắc dĩ trên mặt nháy mắt bị bóng tối che đi, nàng cưỡng ép bản thân quên đi ánh mắt của Kỷ Dao Quang.
Cuối cùng không thể thắng nổi mệt mỏi, Kỷ Dao Quang cuộn tròn trên sô pha mà ngủ.
Hôm sau việc đầu tiên nàng làm là tìm điện thoại xem giờ, thời gian vẫn là ba năm trước đây.
Như vậy chuyện sau ly hôn là giấc mộng sao? Hay hiện tại cô đang giãy giụa trong mơ, tìm không ra lối thoát? Cau mày nhìn điện thoại, cô không hề muốn như vậy, đi một vòng quanh phòng, xác định Thường Du đã ra khỏi cửa, trong trí nhớ của mình, gần đây cô đang đóng một quảng cáo.
Sau đó các nàng ly hôn, Thường Du rời khỏi giới giải trí, không xuất hiện trước công chúng.
Mười cuộc gọi không tiếp thì có tám cuộc từ người đại diện của cô, Tô Từ
"Uy..." Kỷ Dao Quang vừa nói một chữ, bên kia liền như súng liên thanh mà nổ.
"Chị nói này Kỷ Dao Quang, em tính chơi trò biến mất đúng không? Em sao lại như vậy, cả ngày không tiếp điện thoại? Đúng rồi, em cùng Thường Du lại nháo gì vậy? Em nhìn xem truyền thông đang viết như thế nào, không cần đem sinh hoạt cá nhân vào công tác, được không? Em xem từ lúc em ra mắt đến giờ có một tác phẩm nào đến tay chưa? Chị ngay từ đầu đã cảm thấy em không nên diễn xuất, vì sao em không đi ca hát? Ngược lại cho mình một hướng đi khác." Đều là những lời bình thường, Kỷ Dao Quang không biết bản thân đã nghe bao nhiêu lần.
Lúc trước khi còn ở trường, thông qua một cuộc thi hát "Thanh Âm Vạn Chúng" được người của công ty nhìn trúng, lúc ấy bọn họ muốn đem cô trở thành ca sĩ, chỉ là bị cô cự tuyệt, muốn đi con đường diễn xuất, may mà cô có gương mặt xinh đẹp, cô lựa chọn như vậy công ty cũng không phản đối.
Chẳng qua hiện tại...!người đại diện nói như thế xác thật không sai, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, đưa điện thoại ra xa, chờ đến khi bên kia bình tĩnh, mới nhàn nhạt đáp: "Gần đây không cần nhận kịch bản hay quảng cáo cho em." Tô Từ là một người đại diện rất tốt, dù có rất nhiều bất mãn nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng cô.
"Em lại muốn thế nào? Cấp trên đã bắt đầu bất mãn với em rồi, nếu không phải vì mặt mũi Thường Du, đã sớm..." Giọng Tô Từ cất giấu mười phần bất đắc dĩ, nàng không có nói ra hết, nhắc đến Thường Du khiến nàng nhớ ra một việc, liền hỏi, "Chị nghe nói hợp đồng của Thường Du sắp hết hạn, em ấy không tiếp tục gia hạn hợp đồng, em biết chuyện đó không?"
Không lẽ nàng muốn rời khỏi giới giải trí? Kỷ Dao Quang nghĩ vậy trong lòng liền lộp bộp một chút, thanh âm của cô có chút gấp: "Tô tỷ, em không biết nữa, chuyện là như thế nào, Thường Du chị ấy không muốn tiếp tục diễn xuất sao?"
"Thường Du là vợ em, chẳng lẽ truyền thông nói đều là sự thật, các em đang ly hôn?" Tô Từ nói thêm, "Cũng không phải không diễn nữa, em ấy gần đây vẫn còn một kịch bản, chị nghe người ta nói em ấy tính rời khỏi công ty, tự mình mở phòng làm việc."
Trong trí nhớ của Kỷ Dao Quang, sau khi Thường Du ly hôn sẽ rời khỏi giới giải trí, chẳng lẽ hết thảy đều không thể thay đổi? Trở lại ba năm trước, bản thân sẽ lại trải qua ba năm như trước kia? Kỷ Dao Quang nhíu mày, trong lòng có chút phiền muộn, cuối cùng vứt hết những cảm xúc đó sau đó tự an ủi chính mình, tiếp theo chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Tô tỷ, em cùng Thường Du có chút mâu thuẫn nhỏ nhưng tuyệt đối không giống những gì truyền thông nói.
Đúng rồi, chị biết chị ấy gần đây diễn gì không?"
Tô Từ đáp: " "Ninh Thần" của đạo diễn Lý Âu, chị vốn muốn tranh thủ giúp em một vai nhưng xem trạng thái hiện tại của em, xem ra vẫn không nên tìm đường bị mắng." Kỷ Dao Quang đã nghe qua tên Lý Âu, là một đạo diễn kinh niên trong giới, thể loại hắn hay quay là cổ trang, thù nhà hận quốc, phong cách cá nhân rất mạnh, lúc trước quay mấy bộ lịch sử danh tiếng không tệ, còn nhận được không ít giải thưởng, đương nhiên hắn luôn có yêu cầu cao về diễn viên, loại như Kỷ Dao Quang luôn bị người ta xem là bình hoa, tuyệt đối chướng mắt hắn, hắn thậm chí còn công khai chê bai diễn xuất của Kỷ Dao Quang.
Kỷ Dao Quang trầm tư một lát, mở miệng nói: "Tô tỷ, em muốn vào đoàn phim, làm nha hoàn bưng trà đưa nước cũng không sao cả." Chỉ cần ở đó có Thường Du.
"Kỷ Dao Quang, em bị ấm đầu sao, em..."