Kỷ Dao Quang nhìn nam nhân ăn nói khép nép trước mắt, trong lòng có chút buồn cười.
Ở trong giới giải trí cũng được một thời gian, sao còn ngây thơ như vậy? Bọn họ không có sơ giao, dựa vào đâu muốn mình giúp hắn? Kỷ Dao Quang không phải người tùy tiện phát thiện tâm, cô luôn lạnh nhạt lương bạc.
Cô đánh giá Giang Hoài, tiểu sinh lưu lượng cao này, Thịnh Đường phủng hắn còn không kịp? Muốn gia nhập phòng làm việc của Thường Du là có ý đồ gì?
Chờ đợi vài phút nhưng vô cùng lâu, Giang Hoài nhìn gương mặt lạnh nhạt tinh xảo dưới ánh đèn, trong lòng dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng, từ nơi này của Kỷ Dao Quang không chiếm được điều hắn muốn.
Mím môi, tươi cười cứng đờ, hắn giơ ly rượu: "Xin lỗi, quấy rầy." Quay đầu rời đi, lại thay bằng vẻ mặt khác đắm chìm vào nơi xa hoa trụy lạc.
Lục Du Thanh cùng Thường Du nói về chuyện công tác sau đó nói chuyện khác.
Khi Kỷ Dao Quang đến gần, chỉ nghe Thường Du nhàn nhạt nói: "Nếu một người không muốn được cứu vớt, vậy chị cùng không cần cứu cô ấy." Trong lòng đột nhiên lộp bộp.
Lúc trước ly hôn, có phải Thường Du cũng trải qua chuyện như vậy? Có phải dần rơi vào tuyệt vọng vì thái độ của mình? Cuối cùng dẫn đến kết thúc không thể vãn hồi? Dù Thường Du đã nói hết mọi thứ, trong lòng Kỷ Dao Quang vẫn lo sợ, cô sợ một khi tỉnh mộng, sẽ quay về điểm bắt đầu.
Đung đưa rượu đỏ trong ly, Kỷ Dao Quang muốn mượn ngoại lực che đi tâm lư lung lay quá mức của mình, môi cách gần ly rượu lạnh lẽo, một bàn tay cướp lấy ly rượu.
Thường Du nhớ rõ vẻ say rượu của Kỷ Dao Quang, dù không ồn không nháo nhưng say rượu không phải là chuyện tốt.
Nàng ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lắc đầu nhìn Kỷ Dao Quang.
Người có tửu lượng không tốt, đến nơi này không nên miễn cưỡng bản thân.
Ánh mắt Kỷ Dao Quang chuyển xuống cổ Thường Du, cô làm động tác nuốt, lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ miên man bất định.
Có lẽ thanh tịnh lâu rồi, đốm lửa trong lòng không ngừng thiêu cháy vùng thảo nguyên không cách nào ngăn lại.
Đôi mắt Thường Du bao phủ bởi một tầng hơi nước, mang theo vài phần mê ly, trong nháy mắt Kỷ Dao Quang hy vọng nàng có thể say.
Nhưng tửu lượng cùng tự chế không cho phép Thường Du xảy ra chuyện này, đến khi tàn cuộc, nàng vẫn là một trong những người thanh tỉnh nhất.
Đường về phòng không ngắn, Kỷ Dao Quang ra thang máy đi theo sau Thường Du, mắt thấy nàng dần vào phòng, lần này không có kịch bản, nếu không cho phép mình cửa thì làm sao bây giờ? Trong lòng nôn nóng, động tác vĩnh viễn nhanh hơn suy nghĩ, cô bước đến như cá chạch linh hoạt, len lỏi qua người Thường Du cùng cửa.
Ngồi trên sô pha, mắt lờ mờ mê ly giả say, nhẹ giọng nói: "Đầu em đau, uống nhiều rượu."
".........." Thường Du đóng cửa, khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước đến trước mặt Kỷ Dao Quang, bàn tay mát lạnh dán lên mặt cô, như gặp chuyện lạ nói, "Có lẽ là say rồi, em về phòng mình ngủ đi." Kỷ Dao Quang căn bản không uống nhiều rượu, nào có người dám mời cô? Dù đạo diễn Lý Âu kính rượu, cũng bị Thường Du chắn.
"Uống say tứ chi vô lực, đầu còn đau nữa." Kỷ Dao Quang bắt lấy tay Thường Du, con ngươi đảo qua ngụy trang, cô chớp mắt nhìn Thường Du, tay tăng thêm chút lực kéo nàng vào lòng mình, thấp giọng hỏi, "Chị cùng Lục Dư Thanh thảo luận gì vậy? Chị ấy không phải nói không đến sao?"
"Chị ấy đến em không vui?" Thường Du xoay người, tay chống lên vai Kỷ Dao Quang, nhàn nhạt hỏi.
Lời phủ nhận vừa đến môi thì bị Kỷ Dao Quang nuốt xuống, cô cười nhìn Thường Du, thản nhiên nói: "Phải, gần đây chị ấy không cho em cơ hội trò chuyện với chị.
Hai người là nói chuyện không muốn cho em nghe sao."
"Có vài việc em nghe cũng không sao." Thường Du cười nhẹ đáp, "Còn em với Giang Hoài thì thầm chuyện gì? Cậu ấy vì sao nhiều lần tìm em? Trong đoàn phim, thì vô cùng ân cần, mọi người đều nhìn thấy." Lời này nếu là bình thường, nàng sẽ không hỏi, dù sao cũng thuộc về chuyện nhàm chán vô nghĩa.
Nhưng ngày ấy được Kỷ Khai Dương đánh thức, nàng đã thử một ít việc trước đây chưa từng làm, cảm thấy cũng không tệ lắm.
"Em còn tưởng cậu ta mơ ước sắc đẹp em." Kỷ Dao Quang hừ một tiếng, dùng ngữ khí đùa giỡn đáp.
Cẩn thận nhìn biểu cảm của Thường Du, thấy mặt nàng vẫn nhẹ nhàng như cũ, Kỷ Dao Quang mới nói thêm, "Cậu ta hỏi em có thể cho cậu ta gia nhập phòng làm việc của chị không, ý của cậu ta hình như không muốn ở lại Thịnh Đường.
Giang Hoài này, có nhan sắc, nhưng kỹ thuật diễn...." Con ngươi xoay chuyển, có vài lời không cần phải nói ra, mọi người cũng có thể ngầm hiểu.
Tiểu sinh lưu lượng thì thế nào? Cũng cùng mặt hàng với người được xưng là "bình hoa" như cô thôi, Thịnh Đường có thể bồi dưỡng ra một nghệ sĩ như Thường Du, nhưng phần lớn đều sản xuất dây chuyền tạo ra tiểu hoa tiểu sinh.
"Cậu ta thật sự không muốn ở lại." Trầm mặc giây lát, Thường Du nhàn nhạt đáp, "Có thể em không biết, Giang Hoài là con ngoài giá thú