Mấy năm gần đây ít vận động, leo mấy trăm m lên núi còn có thể tự tin vỗ ngực nói mình có thể, nhưng nhìn đỉnh núi tận trời cao của Vọng Nguyệt Sơn, Kỷ Dao Quang có chút sầu.
Lúc này mới leo chưa đến nửa giờ, cô đã liên tiếp nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thích ý của Thường Du, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
"Càng dừng sẽ càng mệt." Thường Du nhấp môi cười khẽ, nhận lấy túi leo núi trong tay Kỷ Dao Quang.
Từ đầu cô nói để mình cầm nhưng tình huống hiện tại cô không thể không trực tiếp đưa cho Thường Du.
Người leo lên Vọng Nguyệt Sơn cũng không nhiều, tốp năm tốp ba, thiết bị leo núi đều đầy đủ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy gánh hàng cùng leo núi.
Thường Du tuy nói vậy nhưng vẫn dừng lại, tìm được tảng đá sạch sẽ, vẫy tay với Kỷ Dao Quang: "Lại đây."
Kỷ Dao Quang vẻ mặt e lệ, trong lòng hơi không chịu thua, nhưng biết không thể đối nghịch với đôi chân nặng như trì lúc này của mình, thành thật ngồi cạnh Thường Du, bật quạt tay nói: "Sao không làm một cái cáp treo nhỉ? Từ dưới leo lên thật sự quá mệt."
"Người đến Vọng Nguyệt Sơn hầu hết là hành hương, em thấy ai đi hành hương mà ngồi cáp treo lên núi không?" Thường Du cười nhẹ, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Kỷ Dao Quang.
Phía tây Tây Nam hiện tại đang nghênh đón khí hậu oi bức.
Đường này không đi bao lâu, mồ hôi đã như thác đổ.
"Chờ chúng ta về, mỗi cuối tuần dành chút thời gian, ra ngoại ô leo núi, rèn luyện thân thể."
Kỷ Dao Quang vừa nghe leo núi đã sợ, cô ngẩng đầu đáng thương nhìn Thường Du nói: "Em có thể từ chối không?"
Động tác trên tay Thường Du hơi dừng như trầm tư suy nghĩ, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Kỷ Dao Quang lắc đầu, tàn nhẫn cự tuyệt: "Không thể, thể lực của em quá kém."
"Nói bậy!" Kỷ Dao Quang vừa nghe lập tức đứng lên, hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, cúi đầu lườm Thường Du: "Thể lực của em thế nào chị còn không rõ? Không nghỉ nữa, chúng ta tiếp tục hướng về phía trước." Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ưỡn ngực, cô như chạy chậm trên thềm đá xanh ngát kia.
"Em cẩn thận chút." Thường Du nhìn bóng cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Leo núi thật sự không phải trải nghiệm tốt đẹp, giữa sườn núi có một cánh cửa hoa văn cổ xưa, ghi ba chữ to "Trung Thiên Môn".
Nơi này có các quán ăn cùng khách sạn, còn có các bà lão ngồi dưới đất bán nước khoáng cùng hương khói.
Hành khách leo núi lúc này đều dừng bước, ngồi bên bàn đá bắt đầu ăn cơm bổ sung năng lượng.
Hai người Kỷ Dao Quang đi đến đã muộn, chờ khi leo đến Trung Thiên Môn, chỉ còn lại chút đồ ăn vặt cùng hộp cơm nằm trên bàn như đang kể chuyện gì vừa xảy ra.
Cúi đầu nhìn giờ, đã đến hai giờ chiều.
"Chị nói chúng ta có thể lên Nguyệt Thần Điện trên đỉnh núi trước tối không?" Kỷ Dao Quang chống cằm, giọng có chút u buồn.
Cô chưa từng leo núi ban đêm, bốn phía đều là rừng, ban đêm còn có tiếng kêu, nếu đột nhiên xuất hiện một hồn ma.....còn chưa đến lúc đó, Kỷ Dao Quang đã bị cảnh tượng trong đầu khiếp sợ, nhanh chóng ôm lấy tay Thường Du.
Thường Du cúi đầu dò hỏi: "Sao vậy em?"
Sao có thể nói cho chị là mình bị quỷ hồn do bản thân tưởng tượng dọa sợ được? Đôi mắt khẽ chớp, Kỷ Dao Quang tươi cười ái muội, cố ý nhỏ giọng nói: "Cả người đau, muốn Thường lão sư hôn hôn mới có sức."
"Em......" Thường Du lườm Kỷ Dao Quang, đôi mắt gợn sóng.
Kỷ Dao Quang chỉ nói đùa, hoặc ít nhất trước khi Thường Du cúi đầu, cô không thật sự nghĩ vậy.
Kinh ngạc như gió thổi mây trôi, cô duỗi tay ôm lấy cổ Thường Du, quấn lấy đầu lưỡi của nàng chơi đùa, sau một lúc mới tách ra, liếm đi chỉ bạc nơi khóe môi, híp mắt cười nói: "Được rồi, lúc này mới có sức."
Khi sắp đến hoàng hôn, đường núi như có sương mù không thấy rõ đường phía trước, cảm giác như tiên cảnh.
Cây cối xanh ngát hai sườn lung lay trong mây mù nửa ẩn nửa hiện, đình viện đỏ như bị bao lấy trong mông lung.
"Có đôi khi em cũng hâm mộ những ẩn giả trong núi." Kỷ Dao Quang cảm khái nói.
"Ở đây hai ba ngày thật sự là lựa chọn không tệ, chẳng qua nếu dừng chân lâu ở đây, chỉ sợ em sẽ không còn suy nghĩ này." Thường Du khẽ cười nói.
Ẩn gia trong núi đều tự mình xây dựng, nếu luôn không xuống núi thì trước đó còn phải chuẩn bị lương thực, không nói đến sơn tuyền ở đâu chỉ nói trong núi sâu có hổ báo rắn trùng.....!những điều này làm sao người sống lâu trong thành phố như các nàng có can đảm sống.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyệt Thần Điện nguy nga mơ hồ, Thường Du vươn tay về phía Kỷ Dao Quang, mười ngón tay đan nhau thong thả bước đến.
Leo núi liên tiếp mấy giờ, lòng bàn chân nổi lên không ít bọt nước, ma sát một chút cảm giác đau xuyên tim thấu xương.
Nàng cảm giác như vậy, nghĩ đến Kỷ Dao Quang cũng không thể tốt hơn mình nhiều.
Trừ lúc đầu oán giận chút, lúc sau chưa từng thấy cô than một tiếng: "Sắp đến rồi, kiên trì chút nữa." Trong mắt Thường Du lóe lên ánh sáng.
"Ân." Kỷ Dao Quang dùng sức gật đầu, trong mắt cô tràn ngập hưng phấn: "Trước kia nghe nói Nguyệt Thần Điện, nhưng