Đào Nhật Kỷ: Vui vẻ.
1: Tỏ tình thành công.
2: Nhìn thấy hai vị nữ thần Thường Du cùng Kỷ Dao Quang trên Vọng Nguyệt Sơn.
3: Vì sao chúng tôi quên mất ký tên?
Đây là một Weibo không nhiều người chú ý, nhưng trong thời gian ngắn, Weibo này đột nhiên được nhiều người chuyển phát.
Vốn mọi người chỉ biết Kỷ Thường ra ngoài du lịch, hiện tại đến địa điểm cũng biết.
Trong lúc nhất thời, Vọng Nguyệt Sơn trở thành địa điểm được tìm kiếm nhiều nhất, các tiểu thương bán rong dưới chân núi đều có cờ hiệu "hồ lô đường của nữ thần", "gà nướng của nữ thần".
Thành phố X là một thành phố rất đặc sắc, khác biệt rất lớn với thành phố H và S, người dân ở đây chất phác như thành phố đào nguyên không bị thế tục ô nhiễm.
Kỳ nghỉ này vẫn còn dài, Kỷ Dao Quang cũng không muốn về sớm, đi theo Thường Du khắp ngõ ngách, trải nghiệm không khí tự do, ấm áp.
Tình huống nguy hiểm bất ngờ ập đến, ở trung tâm thương mại, một người mặc đồ đen cầm dao đột nhiên lao đến, dao trên tay mạnh mẽ đâm đến Kỷ Dao Quang, Thường Du duỗi tay đỡ, cánh tay xuất hiện một vết thương lớn mấy cm, máu ào ạt chảy xuống.
Nàng nhịn xuống cảm giác đau thấu tim, xoay người nhìn Kỷ Dao Quang, thấy cô bị một người khác dùng côn công kích, thân thể ngã xuống đất.
Bảo vệ trung tâm thương mại nghe tin chạy đến, chế trụ tên bắt cóc muốn chạy trốn, mà người đi đường trong cửa hàng sau khi báo cảnh sát và gọi cấp cứu, bắt đầu chỉ trỏ, cầm điện thoại quay lại.
Có người nhận ra Thường Du và Kỷ Dao Quang, tiếng hô vang lên tạo nên oanh động thật lớn.
Thường Du nhịn xuống cảm giác hoa mắt chóng mặt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, những tiếng ong ong trong tai ngày càng nhiều, nàng đẩy Kỷ Dao Quang, liên tục gọi tên cô, giọng càng lúc càng nhỏ.
Miệng vết thương trên tay nàng có thể chỉ cần khâu vài mũi là được, nhưng nhìn thấy Kỷ Dao Quang hôn mê, nàng sợ cô sẽ không tỉnh lại.
Suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu làm cả người nàng lạnh đi như va phải tảng băng.
#Kỳ nghỉ dài ngọt ngào của hai người gặp phải kẻ bắt cóc tập kích#,#Kỷ Thường bệnh viện#, #kẻ bắt cóc hành hung, Kỷ Dao Quang hôn mê#.
Gần như cùng thời gian, trên mạng xuất hiện rất nhiều thông tin, có các video ngắn không rõ ghi lại cảnh tượng ghê người kia.
Trong video, máu trên cánh tay Thường Du đang chảy xuống đất nhưng nàng như không thấy đau, nàng mất đi sự lạnh lùng và trấn định, tay chân luống cuống gọi tên Kỷ Dao Quang.
Kỷ Khai Dương đang mở cuộc họp ở công ty thì nhận được tin, đẩy hết tất cả hợp đồng hợp tác cho bạn, nhanh chóng bay đến thành phố X.
Trình độ y tế của phía Tây Nam không bằng thành phố S, vừa nhìn vết thương trên tay Thường Du được khâu, vừa nhờ bạn liên hệ chuyên gia chuẩn bị chuyển viện cho Kỷ Dao Quang đang hôn mê.
Vết thương của nàng có thể khâu lại còn trên người Kỷ Dao Quang không tìm thấy vết thương nào, cây côn kia không tạo nên thương tổn cho cô nhưng cô lại hôn mê bất tỉnh, toàn bộ chuyên gia của bệnh viện đến xem cũng lắc đầu hết cách.
"Em......" Thường Du vô cùng tự trách, nếu không phải nàng đưa Kỷ Dao Quang đến đây, có thể đã không xảy ra chuyện.
Nếu nàng chú ý xung quanh, đã tránh được chuyện nguy hiểm này.
Nàng nắm chặt tay lại, sau khi bác sĩ bảo thả lỏng, cả người vẫn đang run rẩy, trong đầu nàng là gương mặt trắng bệch của Kỷ Dao Quang.
Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt trầm tĩnh của Kỷ Khai Dương, đau đớn cùng chật vật không chỗ che giấu hiện trong mắt.
"A Du, em không cần tự trách, bình tĩnh chút, Dao Dao sẽ không sao." Giọng Kỷ Khai Dương kìm nén lửa giận, kẻ hành hung đã bị bắt, này rõ ràng là vụ đả thương người có chủ ý từ lâu, chẳng qua không biết là ai lại tàn nhẫn như vậy.
Hít sâu một hơi, nói tiếp: "Anh đã liên hệ xong rồi, chúng ta về thành phố S đi, Dao Dao nhất định không sao."
Tất cả chỉ số đều bình thường nhưng lại lâm vào hôn mê, cuối cùng bệnh viện đưa ra kết luận dở khóc dở cười: "Bệnh nhân như chìm vào giấc ngủ." Nhưng ai ngủ lại gọi mãi không thức? Trong đầu Thường Du hiện lên những tình tiết kỳ quái trong phim, nàng biết Kỷ Dao Quang cất giấu tâm sự, em luôn nhắc đến mộng cảnh kia, có thể có một thế giới khác như lời lão nhân trên xe nói sao? Hồn phách của em đã thoát khỏi hiện tại, đi đến nơi khác? Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, tuyệt vọng từ đáy lòng làm toàn bộ tinh thần của nàng bị suy sụp cùng bóng tối như bao lấy cơ thể nàng.
Nàng nhớ đến nick phụ của Kỷ Dao Quang từng đăng: "Mọi người tin vào trọng sinh sao, dù sao thì tôi tin." Có thể mình mới là người trong giấc mộng của em nên lần này em trở về thế giới vốn có của mình sao? Trước nay Thường Du không tin những chuyện huyền huyễn, nhưng suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
Đại sư Nguyệt Thần Điện bỗng gọi điện đến, Thường Du đang ngồi xổm trên đầu giường giật mình, trong lòng bỗng cháy lên tia hy vọng: "Chờ con bé giải quyết hoang mang thật lâu trong mộng, sẽ tỉnh lại, nguyện hai người bình an." Giọng già nua từ đầu dây kia truyền đến như vượt qua cả năm tháng đại dương sinh ra sự vĩnh hằng, tịch mịch.
Lòng Thường Du dần yên ổn lại, nàng xoa mặt Kỷ Dao Quang, nhẹ thở dài, nói: "Không biết trong giấc mơ của em, dáng vẻ của chị thế nào? Cũng không biết em rốt cuộc còn muốn ngủ bao lâu?"
Sau khi trở lại thành phố S, hầu như các bác sĩ