Rất nhanh, Thanh Khâm bị đưa đến.
Đời trước, lực chú ý của Quý Du Nhiên vẫn đặt trên người Hồng Tụ và Tử Tô, chưa bao giờ chú ý tới nàng
ta quá nhiều. Đời này mặc dù biết từ trước đến nay nàng ta cấu kết với
Tử Tô, thỉnh thoảng truyền ra ngoài tin tức gì đó, nhưng trong lòng biết nha đầu này cũng chỉ có khả năng này, nàng liền bỏ qua nàng ta.
Dù sao trong Vương phủ không thể không có nhân thủ nằm vùng của Hoàng hậu
nương nương, thay vì diệt nàng ta để cho Hoàng hậu đưa người mới vào,
còn không bằng để cho nha đầu nàng tương đối quen thuộc này tiếp tục lưu lại nơi này, bằng nàng ta cũng không gợi lên sóng gió gì được. Nhưng ai biết, cũng bởi vì nhất thời khinh thường, bọn họ lại bị một đòn của nha đầu này!
Quý Du Nhiên hối hận muốn chết. Sớm biết như thế, nàng thật sự nên đánh chết nàng ta cùng Hồng Tụ!
Bây giờ, mắt thấy tiểu nha đầu dung mạo xinh đẹp này một mực cung kính quỳ
phía dưới, dáng vẻ u mê ngây ngốc, trong lòng của nàng dâng lên lửa giận hừng hực.
“Những lời khác ta trước không nói, Thải Bình, trước thưởng nàng ta hai mươi bạt tai, đánh xong rồi hỏi!”
“Vâng.” Thải Bình tỏ vẻ bình tĩnh cầm công cụ đã sớm chuẩn bị trước, đi tới
trước mặt Thanh Khâm rồi phất tay. Thanh Khâm lập tức định tránh đi,
Thải Bình liền một tay giữ cằm nàng ta, một tay kia hung hăng đánh
xuống.
Tiếng vang thanh thúy liên tiếp thoáng chốc liên tiếp vang lên trong sảnh, liên miên bất tận.
Thải Bình cũng ngoan độc, một cái tát, lại một bàn tay, cũng không phải liên tục đánh xuống, mà ở giữa hơi dừng lại một chút, chờ trên cổ tay tích
đủ hơi sức rồi mới xuống tay lần nữa. Vì vậy, âm thanh này lập tức có
thể cực kỳ vang dội, nghe được khiến lòng người run rẩy từng cơn, không
nhịn được sờ lên mặt, giống như bị đánh là mặt mình.
Cho đến thời gian nửa ly trà trôi qua, Thải Bình mới chậm rãi thu đồ lại, “Vương phi, bây giờ ngài có thể hỏi được rồi.”
Quý Du Nhiên gật đầu, đặt ly trà trong tay xuống: “Thanh Khâm.”
Thanh Khâm đã sớm bị đánh đến mặt sưng phù, nước mắt mơ hồ, trong lỗ tai cũng ong ong cộng hưởng. Trong lúc mơ hồ hình như nghe thấy Quý Du Nhiên
đang gọi mình, nàng vội vàng dập đầu kêu to: “Vương phi, nô tỳ oan
uổng!”
“Ta còn chưa hỏi ngươi cái gì đâu, ngươi sao biết rõ mình oan uổng?” Quý Du Nhiên cười lạnh. die nda nle equ ydo nn
Thanh Khâm lệ rơi đầy mặt, “Nô tỳ không hề làm gì cả, lại vô duyên vô cớ bị đánh, nô tỳ thật sự oan uổng mà!”
“Không hề làm gì cả sao?” Mắt Quý Du Nhiên tối sầm lại, nhẹ nhàng đảo qua trên người nàng ta.
Thanh Khâm lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đập vào mặt, không nhịn được run lên: “Nô tỳ thật sự không hề làm gì cả!”
“Thật sao?” Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên, trên mặt dâng lên một nụ cười
lạnh thấu xương, “Vậy thì được, ta hỏi ngươi, hôm nay cho tới trưa ngươi làm cái gì?”
“Nô tỳ theo căn dặn của Vương phi ở trong vườn hoa
chăm sóc hoa cỏ, còn cắt một bó hồng mang đến trong phòng Vương phi
ngài, bọn tỷ muội cũng có thể làm chứng!”
“Nói cách khác, sáng
hôm nay, phần lớn thời gian ngươi đều nán lại trong vườn hoa?” Không
nghe nàng ta nói nhảm, Quý Du Nhiên chỉ túm vào trọng điểm.
Tay chân Thanh Khâm âm thầm lạnh toát, “Dạ, nô tỳ chăm sóc hoa cỏ ở ––”
“Ta quản ngươi làm cái khỉ gió gì!” Quý Du Nhiên quát khẽ, “Ngươi chỉ cần nói, ngươi thấy tiểu Hắc chưa?”
“Nô tỳ, nô tỳ từng thấy Thạch Mặc tiểu ca đuổi theo nó.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy. Nô tỳ còn có chuyện phải làm, sao có thời gian đi để ý quá nhiều?”
Khóe miệng Quý Du Nhiên khẽ nhếch lên, “Nhưng mà, nếu như ta nhớ không lầm,
thời gian này ngươi đã từng len lén cho tiểu Hắc ăn, quan hệ với nó coi
như không tệ. Nếu như nó chạy vào hậu hoa viên, nó không thể nào không
đi tìm ngươi.”
“Nô tỳ thật sự không có!” Tứ chi Thanh Khâm bắt đầu như nhũn ra, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không thay đổi.
Quý Du Nhiên cũng sớm đoán được nàng ta không nhanh cung khai như vậy,
nhưng trong lòng lại càng hiện vẻ tức giận. Nhắm hai mắt lại, nàng hít
sâu một hơi: “Ta lại cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy thành thật khai
báo, ai kêu ngươi hại chết tiểu Hắc, ngươi cấu kết với ai giết chết nó?
Nếu như nói ra bây giờ, ta còn có thể cho ngươi một con đường sống. Nếu
như ngươi còn không nói...”
“Vương phi, nô tỳ thật sự oan uổng mà!” Không đợi nàng nói xong, Thanh Khâm lại hắng giọng kêu to lên.
Mặt Quý Du Nhiên trầm xuống, “Ngươi còn càng kêu càng vui mừng đúng không? Người đâu, tới vả miệng!”
Thải Bình lại đi qua thưởng cho nàng ta vài bạt tai.
Chỉ có điều, nghe tràng bạt tai một lần nữa vang lên, trong lòng Quý Du Nhiên lại càng hiện ra vẻ tức giận mãnh liệt.
Mắt thấy nha đầu này bị đánh như vậy còn ý vị uất ức rơi lệ kêu oan uổng,
Quý Du Nhiên cười lạnh không ngừng: “Cũng được. Nếu như ngươi không muốn ăn mềm, vậy chúng ta chơi cứng rắn là được. Lý ma ma!” d1en d4nl 3q21y
d0n
“Vương phi, có nô tỳ!”
“Ngươi ở trong Hoàng cung nhiều năm như vậy, chắc biết một chút thủ đoạn khi bức cung tra tấn dụng hình với nữ nhân chứ?”
“Nô tỳ biết một chút.”
“Vậy thì tốt, ngươi liền tìm biện pháp âm
hiểm ác độc nhất dùng cho nàng ta một chút đi!”
“Dạ!” Lý ma ma lập tức đồng ý, phân phó người lấy một khối băng lớn đến.
Nhìn ma ma luôn mặt mũi hiền lành đột nhiên ngũ quan vặn vẹo, lại nghe đến
bà ấy muốn dùng băng, Thanh Khâm vội vàng run lên: “Ngươi định làm gì?”
Lý ma ma cười lạnh: “Thanh Khâm cô nương sợ rằng chưa hư thân đúng không?
Nếu như lúc này trong lúc nhất thời muốn để cho ngươi sinh hài tử, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm cái gì?”
Thân thể Thanh Khâm bắt đầu khẽ phát run, “Ngươi dám tìm người dùng sức mạnh với ta, ta sẽ đụng đầu chết ngay bây giờ!”
“Tìm nam nhân tói, chẳng phải sẽ tiện nghi cho ngươi?” Lý ma ma cười nói,
“Hôm nay lão thân sẽ để cho ngươi biết không cần nam nhân cũng sinh ra
một hài tử!”
Nghe lời ấy, Thanh Khâm không chỉ không yên lòng, ngược lại run lợi hại hơn.
Không bao lâu, đã thấy hai tiểu nha đầu bưng một thùng băng lớn tới, Lý ma ma lựa ra một cây lớn bằng cánh tay, góc cạnh mài đến vô cùng êm tay, thỏa mãn mà gật gật đầu: “Mấy người tới, đè nàng ta lại cho ta, lột quần cho ta!”
Thanh Khâm vừa nghe, đột nhiên bò dậy lao đầu về phía cây cột.
Mọi người cả kinh, vội định đi ngăn, Quý Du Nhiên cao giọng nói: “Đừng cản, ta muốn xem nàng ta có chết được hay không!”
Lập tức phát hiện Thanh Khâm đụng đầu vào cột đến bể đầu chảy máu.
Chỉ có điều, Lý ma ma đi qua kiểm tra dưới mũi nàng ta, phát hiện còn có
hơi thở, nên quay đầu lại báo cáo: “Vương phi, nha đầu này đụng không
hung ác, không nỡ chết được!”
Quý Du Nhiên hừ nhẹ: “Sớm đoán được rồi.” Rồi khoát tay ý bảo bà ấy tiếp tục.
Lập tức có mấy người đè Thanh Khâm lại, quần cũng bị lột xuống, Lý ma ma
cầm cây băng đẩy lên chỗ của nàng ta, tia lạnh gần như thấm vào xương
tủy nàng ta, Thanh Khâm yếu ớt tỉnh lại, vội vàng giãy giụa kêu khóc
lên: “Ngươi rốt cuộc định làm gì?” dinendian.lơqid]on
“Thanh Khâm cô nương, không dối gạt ngươi, các nương nương trong cung nhìn nha đầu
nào không vừa mắt, một lòng định trèo cây cao quyến rũ Hoàng thượng,
định mẫu bằng tử quý, sẽ để cho người cho nàng ta trải nghiệm một lần
niềm vui thú của dao tiên tiêu dao. Phương pháp kia cũng đơn giản, nhét
cây băng ở phía dưới của nàng ta, bởi vì khối băng quá lớn, nhất thời
không hòa tan được, chờ đi vào bên trong, sẽ dần dần đông cứng tất cả
thịt ở chung quanh. Cố tình trừ băng ra, những chỗ khác đều ấm, dưới vừa lạnh vừa ấm luân phiên, những thịt nằm ở giữa sẽ từ từ thối nát. Thời
gian càng dài, phạm vi thối nát sẽ càng ngày càng mở rộng, không phải
thứ gì đó bọc ở bốn phía khối băng càng ngày càng nhiều? Năm rộng tháng
dài, ngươi cảm thấy có phải thoạt nhìn trong bụng càng lúc càng nhiều
thêm một khối thịt giống như càng lúc càng lớn không?”
Lý ma ma
cười hì hì nói, nhưng Thanh Khâm nghe mặt càng lúc càng trắng bệch. Vết
thương trên trán vẫn còn chảy máu tươi ra ngoài, kết hợp với sắc mặt
trắng bệch của nàng ta càng thêm nổi bật, càng lộ vẻ nhìn thấy mà ghê.
Nhưng mà, điều này còn chưa đủ. Vừa để cho nàng ta cảm nhận uy lực của cây
băng, Lý ma ma lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, theo thịt thối trong cơ thể
càng lúc càng nhiều, trên thân người này sẽ càng tỏa ra mùi thối từng
trận, thời gian càng dài, mùi vị càng rõ ràng, cho dù mặc nhiều quần áo
hơn nữa, hun nhiều hương hơn nữa cũng không che lấp được. Còn có, năm
rộng tháng dài, chờ khối thịt này khá lớn, không bám vào được trong bụng ngươi, sẽ phải rớt ra.” Ngừng một chút, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh, trên khuôn mặt già nua lại cười tươi như hoa, “Ngươi nói, như vậy không phải là sinh con sao? Chỉ có điều, ngươi cảm thấy ngươi sẽ sinh ra hài
tử dạng gì?”
Ọe!
Mới nghỉ theo chỉ dẫn suy nghĩ của bà ta, Thanh Khâm đã không nhịn được mà quay đầu phun ra.